Chương trước
Chương sau
Chương 310
“Bùi Nguyên Minh… tại sao thứ bỏ đi nhà mày lại ở đây?” Giang Văn Huy hỏi.
Bùi Nguyên Minh không nói, ngược lại là Ngô Kim Hổ lạnh lùng bảo: “Cậu Minh là đại ca của tôi, anh dám kêu gào trước mặt anh ấy, có tin tôi đánh chết anh không!”
Giang Văn Huy sững sờ, oắt con vô dụng Bùi Nguyên Minh này là đại ca? Sao có thể? Đây thật sự là trò đùa lớn nhất quả đất.
Chắc chắn những người này do tên bỏ đi Bùi Nguyên Minh tìm đến diễn kịch, cố ý hù dọa mình chứ gì?
Lúc này, Giang Văn Huy tức giận đứng lên, chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh nói: “Hay cho cái tên ở rể nhà mày, mày dám tìm người tới dọa tao! Mày biết tao là ai không? Tao là tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị! Bởi vì mày mà ngày mai nhà họ Trịnh sẽ phải phá sản! Mày chờ chết cho tao!”
Lúc này Triệu Lan Hương ngồi bên cạnh cũng đứng lên, trừng Bùi Nguyên Minh nói: “Anh dám tới dọa chúng tôi, nhất định tôi sẽ nói chuyện này với Tuyết Dương, tôi sẽ bảo chị ấy đuổi anh ra ngoài, đến lúc đó không còn chỗ cho anh xin cơm.”
Rõ ràng sau khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, hai người Giang Văn Huy và Triệu Lan Hương đã lấy lại cái thái độ kiêu ngạo.
Trong lòng bọn họ, Bùi Nguyên Minh chính là tên ở rể, ai cũng có thể giẫm đạp, sao bọn họ phải sợ một tên ở rể.
Bùi Nguyên Minh không có biểu cảm gì, nhìn dáng vẻ của Giang Văn Huy, anh thản nhiên nói: “Nếu như nhà họ Bùi để tên ăn hại thế này tới thăm dò tôi, vậy thì quá xem thường tôi rồi.”
“Thăm dò mày? Đường đường là nhà họ Bùi mà cần thăm dò tên vô dụng như mày sao? Hôm nay ông đây sẽ đánh chết mày, cho mày hù dọa tao này!” Giang Văn Huy hùng hổ đi lên, đấm một cú.
Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn anh ta, mà chỉ tùy ý đá một cái.
“Bịch!”
Cơ thể của Giang Văn Huy bay ra đập vào bức tường ở phòng khách, đau đớn đến mức anh ta co người lại giống như con tôm, có cảm giác sống không bằng chết.
“Bùi Nguyên Minh, mày dám đánh tao! Một đứa ở rể như mày dám đánh tao!” Giang Văn Huy nghiến răng nghiến lợi.
“Mày cho rằng cầm một phần văn kiện là có thể làm tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị? Mày chưa tỉnh ngủ hả?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
Giang Văn Huy cười, Bùi Nguyên Minh nhắc tới chuyện này khiến anh ta đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, mình còn có dì Trân! Có dì Trân ở đây, cả thành phố Hải Dương có ai dám động đến mình?
Bùi Nguyên Minh dám đánh mình, mình nhất định phải khiến nó sống không bằng chết!
“Bùi Nguyên Minh, mày chờ chết đi, mày không biết phía sau tao là ai! Đụng tới tao thì không sao, nhưng đụng tới người phía sau tao, mày sẽ biết cái gì là gọi trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng hay!” Giang Văn Huy nói.
“Ai? Không phải là một bà lão hơn năm tuổi sao? Xem ra anh chính là cục cưng nhỏ của bà ta nhỉ?” Bùi Nguyên Minh cười như không cười mà nói.
Nghe như thế, Triệu Lan Hương bên cạnh sửng sốt, Giang Văn Huy là tên ăn bám được một bà già bao nuôi?
“Mày biết? Vậy được, tao cũng không che giấu nữa! Dì Trân của tao là người của nhà họ Bùi ở Đà Nẵng, tao là cục cưng quý báu của bà ấy, mày dám đụng đến tao, bà ấy sẽ giết mày!” Giang Văn Huy ngẩng đầu, anh ta thật sự không tin, anh ta da hol HyuU chống lưng ra rồi, tên bỏ đi trước mắt còn dám làm gì anh ta?
Đừng nói anh, cho dù là nhà họ Trịnh mà anh đang ở rể, cũng phải khúm núm trước mặt dì Trân, anh là cái thá gì?
“Thử xem! Mày thử đụng tới tao lần nữa đi!” Giang Văn Huy khiêu khích, vô cùng phách lối.
Ngô Kim Hồ đứng một bên cũng không còn gì để nói, người đàn ông này ăn bám tới ngu luôn rồi à? Sao lại ngu ngốc như thế?
Vào tình cảnh này còn khiêu khích Bùi Nguyên Minh, anh ta không biết chữ “chết” viết như thế nào sao?
“Như mày muốn.” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói, sau đó lại đá một cú, thiếu chút nữa đá hỏng cậu nhỏ của Giang Văn Huy.
Giang Văn Huy đau đớn kêu rên, lăn lộn trên đất mắng chửi Bùi Nguyên Minh, kêu la muốn Bùi Lệ Trân báo thù cho anh ta, dáng vẻ tên ăn bám cao cấp.
Triệu Lan Hương đứng một bên cũng thấy choáng váng, cô ta không thể tin được, người đàn ông đồng ý cho mình vinh hoa phú quý không chỉ là một tên ăn bám không thôi, mà còn hèn nhát tới mức độ này.
Suýt nữa mình đã dâng cơ thể sạch sẽ cho anh ta, thế này thật sự…
Bùi Nguyên Minh cũng im lặng, thấy Giang Văn Huy không có gì ngoài có đủ hèn nhát ra thì giọng nói và sắc mặt rất nghiêm nghị. Chắc hôm nay đám người Hạ Vân đã bị tác phong cáo mượn oai hùm của anh ta trấn áp tạm thời.
“Đưa anh tà về khách sạn Royal.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói. Ngô Kim Hồ vẫy tay một cái, rất nhanh có người đỡ Giang Văn Huy đi ra ngoài.
“Cậu Minh, vậy tiếp theo…”
“Kịch chính vẫn chưa bắt đầu, đây chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi. .” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.
“Vâng!” Ngô Kim Hổ không dám hỏi nhiều, kịch chính vẫn chưa bắt đầu, vậy mình xem tiếp là được.
“The cô gái này…” Ngô Kim Hổ nhìn Triệu Lan Hương đang ngồi liệt trên mặt đất, thấp giọng xin ý kiến.
Cô gái này biết quá nhiều, theo ý của anh ta, nên trực tiếp xử 9 tránh gây phiền phức. “Để tôi giải quyết.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói, dù sao Triệu Lan
Hương cũng là bạn thân của Trịnh Tuyết Dương, không thể giết cô ta đúng không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.