Chương trước
Chương sau
Chương 190.
Nhìn thấy tên nghèo này ném ra chiếc thẻ vàng đen, vẻ mặt phó viện trưởng liền đờ đẫn, còn các nhân viên y tế khác thì mờ mịt.vv
Đây là tình huống gì vậy?
Sắc mặt Ngụy Nga thay đổi mấy lần, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Một lúc sau, ánh mắt lại rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh, sau đó ông ta bắt đầu cười lạnh.
Ông ta là người có hiểu biết, ở thành phố Hải Dương, thẻ vàng đen thế này không có quá năm chiếc và người sở hữu thẻ vàng đen, không phải thân phận hiển hách thì cũng là nhà xe vô số, ra vào kẻ hầu người hạ.
Cái tên nghèo rớt mồng tơi trước mắt cũng có thẻ vàng đen? Không biết đã lấy trộm của ai đây?
“Cầm một cái thẻ vàng đen lấy từ trên mạng xuống, anh tưởng rằng có thể lừa được người khác sao?” Vẻ mặt Ngụy Nga như nhìn thấu chân tướng cười khẩy nói.
Sau đó, ông ta nói với cô y tá: “Mang đến quầy thanh toán xem xem có quẹt ra tiền không?”
Sau khicô y tá cầm thẻ rời đi, Ngụy Nga lại bảo Tôn Minh dẫn người đến bao vây Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Trông chừng kỹ cho tôi, nếu như lát nữa không thanh toán được, đừng để anh ta chạy trốn. Bây giờ đông người không tiện nhưng lát nữa, hừ……”
Vẻ mặt Ngụy Nga lạnh lùng khi nói ra lời này. Ông ta là phó viện trưởng của bệnh viện, trước nay luôn tự xưng mình là y đức vô song có một không hai, là viện trưởng kế nhiệm đã được định sẵn. Nhưng những gì nói với tên nghèo trước mặt này lại toàn là những lời khích bác. Nếu như không phải không đúng chỗ, không phải bận tâm về thân phận, ông ta cũng muốn ra tay đánh người.
Nhưng dù cho không thể đánh người, Ngụy Nga lúc này cũng đã quyết định rồi, một khi xác định cái thẻ vàng đen kia là giả, ông ta sẽ lập tức gọi cảnh sát đuổi cái tên này đi. Ngay sau đó, cô y tá ban đầu mắng Bùi Nguyên Minh là tên nghèo, đã cầm chiếc thẻ quay lại. Lúc này vẻ mặt cô y tá căng thẳng, cả người có chút run rẩy, cực kỳ khách sáo đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, đưa thẻ đến trước mặt Bùi Nguyên Minh bằng hai tay, cúi người nói: “Chào thanh toán 700 triệu của anh, không thừa không thiếu. Về phần thủ tục, bên tôi sẽ có người giải thích và xử lý cho anh.”
Thái độ của cô y tá lúc này, khắc hoa sâu sắc cái gì gọi là có tiền là có quyền. Trước đó cô luôn miệng gọi anh là tên nghèo này, tên nghèo kia nhưng bây giờ đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, cô lại không dám ho he một câu nào.
“Cái gì?!”
Cả người Ngụy Nga chấn động, vẻ mặt không thể tin được. Có thể thanh toán được, chứng tỏ chiếc thẻ vàng đen kia là thật.
Nhất thời vẻ mặt của Ngụy Nga cứng đờ, ánh mắt nhìn về Bùi Nguyên Minh đầy sự sợ hãi.
Đây thật sự là thẻ vàng đen?
Ông ta phấn đấu cả đời, tìm qua rất nhiều người, nhờ vả không ít mối quan hệ, mới miễn cưỡng xin được thẻ bạc.
Thế nên có thể nói, thẻ vàng đen của cả thành phố Hải Dương thật sự không vượt quá năm chiếc.
Nhưng cái tên trước mặt……
“À thì, hiểu lầm thôi anh ạ, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Vừa rồi tôi thật sự xấu hổ, chúng tôi cũng chỉ là bị người khác làm cho lo sợ. Mong anh đây thứ lỗi, tha thứ và thông cảm cho chúng tôi!” Ngụy Nga lúc này nói chuyện cả người đều run run rẩy rẩy, bởi vì ông ta biết rằng chàng trai trước mặt là người ông ta không thể đụng vào. Nếu đối phương để bụng thái độ lúc nãy của ông ta, vị trí phó viện trưởng này của ông ta sẽ ngồi không vững nữa.
Lúc này, người vây ở xung quanh vốn dĩ đang muốn xem trò cười, cũng há hốc cả miệng. 700 triệu đó! Cái tên này vậy mà móc ra một cách nhẹ nhàng!
Phải biết là rất nhiều người bình thường một năm cũng chỉ kiếm được mấy chục triệu. Cái tên nhìn qua trông nghèo kiết xác này, cả người đều là đồ chợ, vậy mà nhắm mắt cũng có thể quẹt ra 700 triệu?
Mấy cô y tá cũng trợn tròn mắt, nhất thời không biết phải làm sao. Ngay cả những bảo vệ hung hãn ban nãy, lúc này cũng trợn mắt há mồm, cả người đều đang run rẩy.
Đừng thấy bọn họ người nào người nấy đều trông rất dữ tợn, nhưng đó là đối với người nghèo. Còn trước mặt người có tiền, họ lại chẳng dám ho he gì.
“Không cần xin lỗi, tôi chỉ yêu cầu công cụ trong kia được bình an vô sự. Nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì, e rằng chôn hết mấy người cùng với ông ấy cũng không đủ.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng nói.
“Được được được, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp một phòng bệnh tốt nhất cho ông cụ. Sẽ không có vấn đề gì đâu, chủ nhiệm Trình Tiên là thần y số một ở thành phố Hải Dương chúng tôi, được gọi là Diêm Vương Sầu. Có cô ấy ở đó, chắc chắn sẽ giữ được tính mạng.” Ngụy Nga lúc này gật đầu %3D như giã tỏi, chỉ cần chủ nhân của chiếc thẻ vàng đen trước mặt không tức giận là được. Những chuyện khác cũng không có gì to tát, bắt ông ta quỳ xuống cũng không thành vấn đề.
Rất nhanh đã qua một tiếng đồng hồ, Nạp Hoàng Chi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bùi Nguyên Minh nhìn đồng hồ, Nạp Nhã Lan vậy mà còn chưa tới, không biết có phải bị kẹt xe hay không.
Anh nhanh chóng bước tới, trầm giọng hỏi: “Chủ nhiệm Trình, không biết ông cụ nhà tôi thế nào rồi?”
“Lần này rất may mắn, ông cụ chắc hẳn đã bị người ta dùng vật cứng đâm cho bị thương dẫn đến bị mất rất nhiềumáu, hơn nữa trước đó ông ấy đã làm phẫu thuật bắc cầu mạch vành, nên tình trạng mất máu và biến chứng đã dẫn đến hôn mê. Nhưng ban nãy đã được truyền máu, đồng thời vết thương cũng đã được khâu lại. Tiếp theo tôi sẽ kê vài đơn thuốc, chỉ cần nằm viện tịnh dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể bình phục.” Trình Tiên nói với vẻ mặt bình tĩnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.