Chương trước
Chương sau
Chương 176.
Nhìn biểu hiện của hai người, vẻ mặt của Tôn Thắng vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại đầy trào phúng. Hắn cũng không ngu ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra người đàn ông đeo mặt nạ trên sàn đấu có mối quan hệ đặc biệt nào đó với Nạp Nhã Lan. Vốn hắn không có cơ hội để để tiếp cận cô, nhưng vào lúc này, Tôn Thắng đã nhìn thấy một chút hy vọng.
Nghĩ đến đây, hắn rút điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn, khóe mắt liếc nhìn Nạp Nhã Lan. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đêm nay người phụ nữ này chắc chắn là của mình.
Trong khán đài phía dưới, lúc này Ngô Kim Hồ cũng rất căng thẳng, anh ta nghĩ chắc Bùi Nguyên Minh điên rồi, cho dù là thương lượng trực tiếp với Tôn Thắng thì tình hình cũng sẽ tốt hơn lúc này rất nhiều. Chứ không như bây giờ, đơn giản chỉ có thể hình dung bằng từ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Trên sàn đấu.
Bùi Nguyên Minh ngẫu nhiên lấy một ít băng trắng quấn quanh cánh tay, vẻ mặt không thay đổi nhiều.
Còn tay võ sĩ thì nhìn chằm chằm vào anh mà cười nói: “Người anh em, nếu như tôi là cậu bây giờ thì sẽ ngay lập tức mà quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi lặng lẽ mà rời đi. Suy cho cùng thì hai nắm đấm này của tôi cũng không phải làm màu, đến lúc động thủ không chắc có thể khống chế được nặng nhẹ. Đừng cố chấp, đã yếu còn ra gió xong bị tôi đánh chết không phải rất oan uống sao?”
Bùi Nguyên Minh cười không nói lời nào, chỉ thản nhiên hướng về phía
trước mà ngoắc ngoắc tay. Nụ cười trên mặt tay võ sĩ bỗng trở nên cứng ngắc, một phút sau liền chuyển động, cả người xông tới.
Bùi Nguyên Minh hơi né sang trái tránh đi nguy hiểm, kết quả tên võ sĩ kia dùng lực quá mạnh, trong lúc nhất thời không thể thu về được chỉ có thể tiếp tục áp sát vào anh.
Bùi Nguyên Minh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, ngay lúc đối phương lộ ra sơ hở trí mạng này, liền ăn ngay một cú thượng đấm thô bạo trực tiếp vào mặt.
Bị đánh với một lực vô cùng mạnh khiến tay võ sĩ cảm thấy răng mình sắp bị rớt ra hết, còn không khống chế được mà bay về phía sau. Ngay cả những sợi dây trên võ đài cũng chẳng thể giữ lại được mà trực tiếp bị văng ra ngoài, co quắp nằm dưới nền đất không thể bò dậy được.
Hạ gục chỉ bằng một chiêu trong nháy mắt!
Lúc này, toàn bộ võ đài liền rơi vào trạng thái yên lặng.
Thông thường đây chỉ là phần giúp khán giả thả lỏng khi xem các trận đấu căng thẳng đầy kịch tính, lên sân cũng chỉ nhằm mục đích vui đùa, nhiều lúc ngay cả động thủ cũng không dám. Chẳng qua chỉ để cảm nhận một chút bầu không khí trên đó rồi liền lui xuống. Nhưng giờ chứng kiến một màn này, trực tiếp làm cho người xem đứng hình.
“Trời đất! Đây là tình huống gì vậy!?”
“Không phải tôi nhìn lầm chứ? Tay đấm kia không phải rất mạnh sao? Sao giờ trông lu xìu như tờ giấy thổi phát là bay vậy?”
“Chẳng lẽ là đang diễn? Có phải hơi thật quá rồi không?”
Khắp khán đài tràn ngập tiếng cảm thán, mỗi người đều trưng ra một vẻ mặt không dám tin.
Dưới võ đài Ngô Kim Hồ cũng vô cùng sửng sốt, hắn biết Bùi Nguyên Minh rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, khả năng chiến đấu như này không phải là kiểu tuỳ tiện đi chỗ nào đó học vụn vặt hai năm hay, rèn luyện thân thể vài năm là có thể sở hữu được. Đây chắc chắn là được thấm nhuần từ nhỏ, mới có thể đạt được đỉnh cao như vậy. Trong phòng VIP.
Nạp Nhã Lan vốn còn lo lắng, liền ngay lập tức biến thành vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Bùi Nguyên Minh lại đáng kinh ngạc đến như vậy, thậm chí cô còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Tại sao người đàn ông này lại bí ẩn và mạnh mẽ đến vậy? Không chỉ có thể giám định đồ cổ, mà bản lĩnh đánh đấm cũng rất cao. Người như vậy, sao còn lựa chọn đi ở rể nhà người ta?
“Tôi không phải bị hoa mắt đấy chứ?” Nạp Hoàng Chi giờ phút này, trên mặt cũng đầy vẻ kỳ dị mở miệng nói.
Lúc nhìn thấy đám cơ bắp nhỏ trên tay chân của người trẻ tuổi kia trên sàn, ông nhận định chắc chắn không trụ được quá nửa tiếng. Nhưng không ngờ cậu ta lại có năng lực như vậy.
Chẳng lẽ ông đã nhìn nhầm? Cậu thanh niên này trên thực tế còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ông.
“Thật thú vị.” Sắc mặt Tôn Thắng lộ ra mấy phần khó coi nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường.
Lúc trước hắn nghĩ Ngô Kim Hổ xuất hiện ở đây có phần kỳ quái, nhưng bây giờ xem ra tên đó quả nhiên có chỗ dựa, mà người đó không ai khác chính là người trên sàn đấu kia.
Hơn nữa tên đó còn là đối thủ cùng mình tranh đoạt một người phụ nữ.
Giờ phút này trong mắt Tôn Thắng, trên trán Bùi Nguyên Minh đã được đánh dấu một chữ chết.
“Giám đốc Tôn, tiếp theo định làm thế nào? Tiếp tục sao?” Nạp Hoàng Chi giờ phút này cũng rất có hứng thú mà nói.
“Dĩ nhiên phải tiếp tục. Nếu tùy tiện để cho một người ngoài nghề tùy tiện tới đập phá bảng hiệu của mình thì vãn bối sau này làm sao có thể tiếp tục làm ăn.”
Tôn Thắng nở nụ cười ấm áp nói: “Hai vị cứ yên tâm. Phần trình diễn này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.