Chương trước
Chương sau
Chương 157.
“Con rể nhà họ Trịnh kia, còn không mau trả điện thoại lại cho cô Nạp!” “Người như anh mà lại muốn đi bác bỏ lời của đại sư Nạp sao, não anh không có vấn đề đấy chứ!?”
“Chúng ta cũng điên rồi, ai lại đi tin lời anh ta chứ?”
Ngay lúc này, tất cả mọi người có mặt trong khán phòng ai ai cũng chỉ trỏ vào Bùi Nguyên Minh, không ngừng chỉ trích anh.
Nhưng cũng vào lúc này, ở phía bên kia video, Nạp Hoàng Chi bỗng nhiên giật mình sửng sốt, rồi sau đó nói với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đó là thủ pháp Thiển Giáng Sơn Thuỷ’ sao? Đây là thủ pháp vẽ tranh độc nhất vô nhị của Hoàng Công Vọng, làm sao lại có thể xuất hiện ở một bức hoạ giả như thế được? Trong các triều đại trước đây, không một ai làm giả có thể đạt được đến trình độ cao như vậy, không thể nào, không thể nào..”
Nạp Hoàng Chi ngay lúc này ngồi suy nghĩ mãi vẫn không có câu trả lời.
“Cậu bạn kia, theo như ý của cậu thì cậu cảm thấy bức họa này là thật sao? Vậy cậu có thể giải thích hai mảnh còn sót lại nằm ở hai viện bảo tàng kia, rốt cuộc là như thế nào không? Tôi đã tận mắt chứng kiến qua rồi, nhưng bức họa này của cậu cũng không hẳn là giả, thực sự rất kì lạ..”
Cái gì? Hai mảnh hoạ trong hai viện bảo tàng lớn kia là thật nhưng bức họa phía trước mặt cũng chưa hẳn là giả? Chuyện này là như thế nào đây chứ?
Ngay khi những lời này được nói ra, không ít người nhìn nhau, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh cùng chiếc điện thoại với vẻ mặt vô cùng khó tin.
Giang Văn Huy đứng bên cạnh khẽ cau mày, một lúc sau mới trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh rồi quát: “Bùi Nguyên Minh, anh nói chuyện kiểu gì với cụ Nạp đấy hả? Một chút lịch sự cũng không có. Mau trả lại điện thoại cho lại cô Nạp đi!”
Lúc này đối với Giang Văn Huy mà nói, việc bức họa kia là thật hay giả đã không còn ý nghĩa gì nữa, nếu Nạp Hoàng Chi đã nói nó là giả vậy thì cho dù bây giờ nó có là thật đi nữa thì cũng là giả thôi.
Đối với Giang Văn Huy, anh ta không bao giờ muốn cho Bùi Nguyên Minh có bất cứ một cơ hội vượt mặt nào, cho dù cơ hội đó có mỏng manh đến mức nào đi nữa.
“Anh đừng nói nữa!” Nạp Nhã Lan đột nhiên trừng mắt nhìn Giang Văn Huy một cái, cô ấy rất đam mê ngành giám định bảo vật, lúc này cô ấy đã nghe được trong lời nói của ông cố có ý gì đó, cô ấy cũng muốn biết sự thật.
“Ông ơi, có phải ông đã nhìn thấy được điều gì đó hay là nhớ đến chuyện gì rồi chăng?” Nạp Nhã Lan hỏi với vẻ mặt cung kính.
Nạp Hoàng Chi ở phía bên kia video trầm ngâm nói: “Ông quả thực có nghĩ đến một khả năng, nhưng khả năng này là rất bé, gần như là không thể… Nhưng mà cậu bạn này cứ khăng khăng nói bức họa Phú Xuân sơn cư đồ” này là thật, vậy thì ông cũng muốn nghe cậu bạn này giải thích.”
Cái gì cơ?
Đại sư Nạp Hoàng Chi nói ra những lời này là có ý đồ gì chứ? Lẽ nào, bức họa Phú Xuân sơn cư đồ này có khả năng là thật sao?
Khi nãy nói bức họa này là thật, hai mảnh ở viện bảo tàng cũng là thật, chuyện này rốt cuộc là sao đây chứ?
Bùi Nguyên Minh vừa cười vừa nhìn màn hình video nói: “Xem ra ông Nạp đây muốn kiểm tra tôi rồi, nếu đã như vậy thì tôi cũng không giấu giếm mà nói ra suy luận của mình, ông Nạp xem như thế nào nhé.
Nếu như những gì tôi suy đoán là đúng, thì bức họa Phú Xuân sơn cư đồ trước mặt đây và bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ kia vốn dĩ là một..” Có không ít người biểu cảm với ánh mắt kinh ngạc, nói chuyện hoang
tưởng quả vậy, lẽ nào bức hoạ lại biết thuật phân thân hay gì? Nạp Hoàng Chi nghe xong liền mim cười gật đầu, suy nghĩ của Bùi Nguyên Minh cũng có phần giống với những gì ông đang nghĩ.
“Lý do rất đơn giản, bởi vì tranh của Hoàng Công Vọng xưa nay được mệnh danh là lực bút có thể xuyên thủng giấy, nhưng ở thời Nguyên, loại giấy Tuyên lại có độ dày cỡ khoảng 2-3 mm, sau khi người đời sau có được bức họa này, rất có thể đã có người dùng một loại dao cực kỳ sắc bén để chẻ hai bức hoạ ra thành hai trang sau đó hai trang của bức họa tiếp tục được bồi( thuật ngữ gọi là trang biểu). Nếu như vậy thì một bức hoạ sẽ biến thành hai bức hoạ, hơn nữa cả hai bức đều là thật…”
“Có điều tôi suy đoán rằng bức họa trước mắt tôi đây là mặt trên của bức họa ‘Phú Xuân sơn cư đồ, còn hai mảnh còn sót lại kia là thuộc lớp dưới của bức hoạ.”
“Đại sư Nạp, đây chính là suy nghĩ của tôi, không biết những gì tôi đang nghĩ có đúng không?”
Nạp Hoàng Chi vui vẻ cười nói: “Không sai, cậu bạn đây quả nhiên là người đồng đạo, không ngờ lại tình cờ trùng hợp với cách nghĩ của lão già này, lão già này cũng phải cảm ơn cậu đã nhắc nhở, bằng không tôi cũng đã phạm sai lầm rồi.”
“Bức họa phía trước mặt đây không những là thật mà còn có giá trị hơn cả hai mảnh được đặt trong viện bảo tàng kia, bởi vì nó là bức hoạ hoàn chỉnh.”
Câu nói này vừa dứt thì tất cả mọi người đều bàng hoàng, sửng sốt!
Ai ai cũng nhìn Bùi Nguyên Minh giống như đang nhìn quái vật vậy.
Bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ này vậy mà lại là thật ư? Bức hoạ nổi tiếng bao đời như vậy, thông thường mà nói, giá của nó tuyệt đối hơn trăm tỷ, nhưng lúc này tên ở rể kia lại chỉ dùng mấy trăm ngàn lẻ để có được nó? Giang Văn Huy và Tô Hoài Bão đều cảm thấy tê cứng lòng bàn chân, một cảm giác khó tả như cửa vào tim.
Sắc mặt Triệu Lan Hương tái nhợt, lộ rõ vẻ không thể tin vào mắt mình, cô ta trước giờ không hề hay biết rằng người đàn ông luôn bị mình mắng là đồ bỏ đi kia lại có được bản lĩnh như vậy!
Còn Trịnh Tuyết Dương nhìn Bùi Nguyên Minh cũng với ánh mắt vô cùng khó tin. Từ trước giờ cô ấy không bao giờ nghĩ rằng chồng của mình lại có tài năng kinh ngạc đến như thế. Thì ra anh ấy là kiểu người trầm tĩnh ít nói mà tri thức sâu rộng.
Ông chồng ở rể này rốt cuộc là còn chuẩn bị những bất ngờ nào cho mình nữa đây?
Nạp Nhã Lan đứng bên cạnh, ngay lúc này khuôn mặt sững sờ, từ sâu trong lòng sửng sốt, hoang mang tột độ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.