“Đã mười năm trôi qua, cũng là mười năm mà lão thành chủ không xuất hiện, tất cả mọi người đều cho rằng, hắn đã chết rồi, cho nên cộng đồng thất đại gia đều nhận định, giờ này khắc này, Giới Thành vô chủ. . .”
Bùi Nguyên Minh tiếp tục cau mày nói: “Vậy Trần Thiên Cương kia, lại là chuyện gì chứ?”
Trương Quân Nguyên nói khẽ: “Trần Thiên Cương xem như quan môn đệ tử của lão thành chủ, chỉ có điều, trước khi lão thành chủ rời khỏi Giới Thành, chỉ dạy bảo hắn chưa đầy một năm.”
“Mà căn cứ theo phép tắc của Giới Thành, nếu như Đao Bạch Phượng chết đi, hoặc là lấy chồng.”
“Vị trí giáo chủ Ngũ Độc Giáo, liền sẽ rơi xuống trong tay Trần Thiên Cương.”
“Mà Thành chủ Giới Thành, cũng sẽ trở thành vật trong túi của hắn. . .”
Bùi Nguyên Minh nghe vậy khẽ gật đầu, anh lại hiểu rõ được không ít chuyện.
Đao Bạch Phượng, xác thực là người của Ngũ Độc Giáo, cha của nàng, hẳn là cũng Giáo chủ Ngũ Độc Giáo.
Chỉ có điều, đường đường là Thành chủ Giới Thành, thế mà lại là Giáo chủ Ngũ Độc Giáo, vẫn là để người cảm thấy, có chút không thể tưởng tượng.
“Được rồi, chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi. . .”
“Bây giờ phải nghĩ biện pháp, nhìn xem có thể giải quyết vấn đề của Đao Bạch Phượng được hay không.”
Bùi Nguyên Minh một bên suy nghĩ, một bên cau mày, lại lần nữa đặt tay lên mạch môn Đao Bạch Phượng.
Chỉ có thể nói, tình huống của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/1991210/chuong-7645.html