Chương trước
Chương sau


Giờ này khắc này, Trương Quân Nguyên, cả người tinh khí thần nhìn tốt hơn nhiều, mặc dù tiều tụy, nhưng lại để cho người cảm thấy, ông ta như được tiếp thêm sức sống mới.

Ông ta cũng là đại cao thủ võ đạo, cho nên, sau khi nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Trương Quân Nguyên mặt mũi đều là tràn đầy hiếu kì.

Dù sao, khả năng mà Bùi Nguyên Minh đưa ra, thực sự là có chút để người cảm thấy giật mình.

“Chủ nhân!”

“Ông nội!”

Hắc bạch hai bộc cùng Trương Ninh Tuyết bọn người, theo bản năng muốn bước lên phía trước, nhưng lại bị Bùi Nguyên Minh phất tay ngăn lại.

Anh một bên chụp lấy mạch môn Trương Quân Nguyên, dùng nội tức của mình, điều trị nội tức của Trương Quân Nguyên, một bên nói khẽ: “Võ đạo tu luyện thứ này, các nhà đều có tâm pháp của các nhà.”

“Mà nếu như tại lúc tu luyện, người truyền nghề cố ý bỏ sót mất một vài thứ, hoặc để lại sơ hở nào đó trong tâm pháp. . .”

“Ngày bình thường, đương nhiên là không có vấn đề.”

“Thế nhưng là, một khi đến thời khắc mấu chốt, sẽ có người lợi dụng phương tiện khác, dùng sơ hở tâm pháp này để khống chế.”

“Như vậy, đừng nói là điều khiển một người làm chuyện gì đó.”

“Coi như muốn chơi chết một người, cũng đơn giản nhẹ nhõm.”

“Trương Lão ông, là đại cao thủ võ đạo, hẳn là rõ ràng, những gì tôi nói đều là sự thật.”

Nghe nói như thế, Trương Ninh Tuyết sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Nàng những năm gần đây, đối với võ đạo Từ Hàng Trai vô cùng si mê, tiêu tốn tinh lực rất lớn để tu luyện, nhưng là hiện tại, thế mà bởi vậy bị sư môn điều khiển hay sao?

Nghĩ tới những thứ này, Trương Ninh Tuyết trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Mà hắc bạch hai bộc thì đều là thần sắc kỳ dị, bọn họ tự nhiên cũng biết, loại sơ hở võ đạo này.

Thế nhưng là, lấy thân phận Trương Ninh Tuyết mà nói, Từ Hàng Trai, nếu quả thật làm chuyện như vậy, đó chính là tâm hắn đáng chết!

Trên mặt Trương Quân Nguyên, hiển hiện một tia vẻ trầm tư, một lát sau ông ta nói khẽ: “Ninh Tuyết, cháu đem mấy chương tâm pháp võ đạo liên quan đến tinh thần mà mình tu luyện, nói cho ta nghe một chút.”

“Ta sẽ giúp cháu xem một chút.”

Trương Ninh Tuyết chần chờ chỉ chốc lát về sau, tiến đến bên tai Trương Quân Nguyên nói mấy câu.

Nghe được những lời này, về sau, Trương Quân Nguyên biến sắc rồi lại biến, sau đó ông ta nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận thôi diễn.

Sau một hồi, Trương Quân Nguyên mở mắt, lạnh lùng nói: “Ninh Tuyết, từ hôm nay trở đi, cháu cũng không cần tiếp tục tu luyện tâm pháp võ đạo của Từ Hàng Trai, thậm chí là phải từ bỏ hoàn toàn.”

” tâm pháp võ đạo Võ Đang chúng ta, còn tốt hơn nhiều.”

“Mặt khác, đem Lục Đạo Hương còn lại niêm phong lại, đưa đi Long Ngục kiểm nghiệm, nhìn xem thành phần bên trong, đến cùng có đồ vật gì gây ảo giác hay không. . .”

Sau khi nói xong, Trương Quân Nguyên lại nghĩ tới một chuyện khác.

“Ninh Tuyết, tâm pháp võ đạo của cháu, là lão sư của cháu, truyền thụ cho hay sao?”

Thời điểm nói ra lời này, bên trong ánh mắt Trương Quân Nguyên nhiều thêm một tia ngưng trọng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.