Chương trước
Chương sau


Bạch nô bộc đứng một bên, giúp Bùi Nguyên Minh kéo tới một cái ghế, thuận tiện giúp Bùi Nguyên Minh đem nước trà pha hoàn tất.

Cầm chén trà Quỳ Hoa hàng quan lò vừa mới pha xong, Bùi Nguyên Minh uống một ngụm về sau, mới cười cười nói: “Trương Lão khách khí.”

“Cậu là người tới cứu mạng tôi, tôi khách khí với cậu mấy phần, đều là việc nên làm.”

Trương Quân Nguyên cười cười, sau đó vung tay lên, để hắc bạch hai bộc, đóng lại cửa sổ và cửa thư phòng, mới tiếp tục nói: “Bùi Nguyên Minh, những thứ nên chuẩn bị, tôi đều đã chuẩn bị kỹ càng.”

“Tiếp theo liền nhìn ở cậu.”

Mấy ngày nay, ông ta đã đem cảm ngộ liên quan tới võ đạo của mình, còn có một số ghi chép dùng mật văn (mật mã),ghi lại những việc mà ông ta cho rằng cần lưu giữ, cũng phân biệt giao cho hắc bạch hai bộc bảo quản.

Cho nên, đối với hậu quả có khả năng mang tới cho ông ta khi Bùi Nguyên Minh điều trị, Trương Quân Nguyên cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

“Tốt, nếu Trương Lão đã hạ quyết tâm, vãn bối cũng sẽ không khách sáo.”

“Chẳng qua tôi đề nghị, toàn bộ quá trình vẫn là nên dùng điện thoại quay chụp lại thì tốt hơn.”

“Như vậy, Trương Lão chẳng những rõ ràng, tình trạng thân thể của mình đã xảy ra chuyện gì, mà lại cũng biết, tôi đến cùng đã làm cái gì.”

Bùi Nguyên Minh một bên ra hiệu cho hắc nô bộc, mang tới khăn lông ướt cho mình lau bàn tay, một bên nhẹ giọng đề nghị.

Trương Quân Nguyên sau khi suy nghĩ một chút, ngược lại là không cự tuyệt, mà là phất tay để bạch nô bộc lắp đặt điện thoại thật tốt quay chụp, đồng thời còn để hắc bạch hai bộc đều rời đi, cho Bùi Nguyên Minh một không gian có thể phát huy.

Đợi đến khi Bùi Nguyên Minh lau xong bàn tay, thời điểm chuẩn bị động thủ, Trương Quân Nguyên đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.

“Đúng rồi, Bùi Nguyên Minh, tôi nghe nói mấy ngày nay, Trần Thiên Cương liền phải về Giới Thành.”

“Nếu có thời gian, có cần lão phu làm chủ để các cậu người trẻ tuổi, cùng một chỗ ăn một bữa cơm hay không?”

“Tất cả mọi người, đều là trẻ tuổi tuấn ngạn, mượn cơ hội này gặp lại nhau, hóa giải một ít hiểu lầm, đối với hai người mà nói, hẳn cũng là chuyện tốt.”

Bùi Nguyên Minh nghe vậy hơi sững sờ, sau đó cười cười nói: “Trương Lão có tâm, chẳng qua có chuyện, trong lòng Trương Lão ông, hẳn là nắm chắc.”

“Trừ phi tôi chủ động nhường ra vị trí Đại biểu Võ Minh Đại Hạ này, bằng không mà nói, giữa tôi cùng Trần Thiên Cương, là không có khả năng hòa giải.”

“Mà vị trí Đại biểu Võ Minh Đại Hạ này, không phải tôi nói nhường, mà liền có thể nhường được.”

“Chí ít trước mắt, cho dù là vì giữ gìn địa vị Võ Minh Đại Hạ ở Võ Minh thế giới, tôi trong thời gian ngắn, cũng không thể nhượng bộ.”

“Điểm này, lấy tính tình Trần Thiên Cương mà nói, hắn có thể tiếp nhận được sao?”

Trương Quân Nguyên hơi híp mắt lại, một lát sau cười nói: “Lời này của cậu, nói cũng không sai.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.