Chương trước
Chương sau


Hiện tại, đệ nhất họ cùng đệ nhị họ, thân là giai tầng thống trị, lại tranh đấu quyết liệt, đưa đến hậu quả, đối với các phương mà nói, chỉ sợ đều là tai họa thảm khốc.

“Vẻn vẹn chỉ là cướp đoạt quyền sở hữu mấy cái mỏ vàng, không đến mức để Hạ Gia thuộc dạng gia tộc cao cấp, thương cân động cốt a?”

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói ra.

“Bùi Tổng anh có chỗ không biết.”

Lôi Tuấn tiếp tục nói.

“Những năm gần đây, phần lớn công việc kinh doanh ở nước ngoài của Hạ gia, đều được thực hiện ở Thiên Trúc.”

“70% ngành nghề về tài chính và công nghệ ở Thiên Trúc, đều có Hạ Gia hoặc ngoài sáng hoặc trong bóng tối, khống chế cổ phần.”

“Hành vi nhằm vào mấy cái mỏ vàng kia của đệ nhị họ Thiên Trúc, chẳng qua chỉ là sơ bộ mà thôi.”

“Về sau, bọn hắn lại dùng vũ lực, trực tiếp cướp đoạt những tập đoàn, công ty khống chế cổ phần kia của Hạ Gia tại Thiên Trúc.”

“Những nhân vật trọng yếu mà Hạ Gia cử đi điều hành tại Thiên Trúc, nếu không phải bị bắt sống, thì chính là bị đánh chết tại chỗ.”

“Hạ Gia bên này, mặc dù cấp tốc phản ứng, ngay lập tức có phương án ứng phó.”

“Nhưng lại không có hiệu quả quá tốt.”

“Chẳng qua, chuyện này cũng bình thường.”

“Nơi đó, dù sao cũng không phải là Đại Hạ, mà là Thiên Trúc.”

Nói đến đây, Lôi Tuấn lại hít sâu một hơi.

“Những chuyện này, cũng chưa phải là gì.”

“Ngay tại hôm qua, Thiên Trúc còn phái người đến Yến Kinh, tìm Hạ Gia đàm phán.”

“Căn cứ theo lời đàm phán của người Thiên Trúc, Hạ Gia hiện tại, có mấy trăm con cháu trọng yếu, đã rơi vào trong tay của bọn hắn.”

“Thiên Trúc yêu cầu Hạ gia, trực tiếp chuyển nhượng toàn bộ tài sản ở nước ngoài, hợp tác tốt việc chuyển nhượng tài sản, lại phải đưa thêm 50 tỷ đô la, như vậy, bọn hắn liền có thể thả người.”

“Nếu như làm không được, như vậy bọn hắn liền phải giết con tin.”

Lôi Tuấn một hơi nói xong, lại khiến Bùi Nguyên Minh chấn động nửa ngày.

Anh làm sao cũng không nghĩ đến, Thiên Trúc cái bọn a Tam này, thế mà to gan, táo tợn đến mức độ này.

Đem người cùng tài vật của Hạ gia, đều chiếm đoạt cũng liền thôi.

Thế mà còn dám tới cửa kêu gào, để người đến doạ dẫm bắt chẹt nữa sao?

Đây là đối với thực lực của mình, đánh giá cao một cách quá đáng rồi a?

Hay là muốn ăn chết Hạ Gia đây?

Bùi Nguyên Minh nhíu nhíu mày, nói: “Về phía Thiên Trúc, nói chuyện và làm việc tại Yến Kinh, phách lối như vậy.”

“Liền không có người nào, giúp Hạ Gia nói chuyện hay sao? Cho dù là làm một người hòa giải, cũng không có hay sao?”

Lôi Tuấn hừ một tiếng, nói: “Bùi Tổng, trên thế giới này, có loại chuyện gọi là bỏ đá xuống giếng.”

“Đầu năm nay, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không có được mấy ai, nhưng người chọc gậy bánh xe, ngược lại là rất nhiều.”

“Hạ Gia, dù sao bên trong thập đại gia tộc cao cấp, thực lực so ra mà nói, cũng là yếu nhất.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.