Chương trước
Chương sau


Bùi Nguyên Minh rót một chén trà cho Đường Nhân Đồ, sau đó cười nhạt một cái nói ra: “Thánh địa Võ Học bị tôi giẫm qua, cũng không phải là một hai cái.”

“Sao thế? Chút chuyện nhỏ này, cậu cũng quan tâm sao?”

Đường Nhân Đồ cười ha ha một tiếng, nói: “Bùi Tổng, đây cũng không phải là việc nhỏ a!”

“Anh hi hữu ít đến Yến Kinh, cho nên anh không rõ ràng, Trần Gia Câu hỗn đản kia, đặc biệt là mấy người bên cạnh Trần Thiên Cương kia, khi hắn còn ở Yến Kinh học tập, thế nhưng là phách lối cực kì.”

“Bùi Tổng anh, đem Trần Địa Sát thu thập một trận, tôi rất vui a.”

Bùi Nguyên Minh một vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Cậu tốt xấu gì, cũng là một đời chiến thần, sao thế, chỉ là một cái Trần Địa Sát, còn có thể cùng cậu, có thù hay sao?”

Đường Nhân Đồ nhún vai, nói: “BùiTổng, tại trước khi gặp được anh, tôi chẳng qua cũng chỉ là một cái hoàn khố đại thiếu của Đường Môn Yến Kinh mà thôi.”

“Trước khi nhập ngũ, tôi cũng đọc đại học tại Yến Kinh, Trần Địa Sát mấy người kia, cũng xem như bạn học của tôi.”

“Có thù thật sao?” Bùi Nguyên Minh vui vẻ nói, một đời chiến thần Đường Đao doanh, còn có lịch sử chán đời như vậy sao?

“Không chỉ là có thù, mà lại ăn thiệt thòi lớn.”

Đường Nhân Đồ thở dài.

“Năm đó, thời điểm ở trường học, Trần Địa Sát tên kia, muốn bao nuôi một nữ bạn học, cần tiền xóa đói giảm nghèo.”

“Tôi nhìn không quen, cho nữ bạn học một khoản tiền, hơn nữa còn đưa nàng, đi nước ngoài du học.”

“Trần Địa Sát tên cóc ghẻ kia, cảm thấy tôi làm xấu chuyện tốt của hắn, liền trực tiếp tìm người thu thập tôi, lúc ấy còn đánh gãy tay của tôi.”

“Hơn nữa còn kêu gào, thấy tôi một lần, đánh tôi một lần. . .”

“Về sau, tôi trở về Đường Môn, muốn dẫn người đi báo thù, nghĩ không ra, toàn cả gia tộc đều không có người nào hỗ trợ tôi, ngược lại còn khuyên tôi nín nhịn.”

“Tôi dưới cơn nóng giận, mới đi vào Đường Đao Doanh. . .”

Nghe được Đường Nhân Đồ nói như vậy, Bùi Nguyên Minh nhẹ gật đầu, nói: “Cậu sau khi trở thành một đời chiến thần, không tìm hắn báo thù hay sao?”

Đường Nhân Đồ liếc nhìn hàng sao trên cầu vai, nói khẽ: “Bùi Tổng, anh đã từng dạy, đao của Đường Đao Doanh, chỉ có thể nhắm vào địch nhân, mà không thể nhắm vào người trong nước. . .”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi cũng không nói, không thể nhắm vào mấy thứ côn đồ này.”

Đường Nhân Đồ một vẻ mặt ưu sầu: “Tôi biết, thế nhưng là tôi sợ, tự mình động thủ, sơ ý một chút liền chơi chết hắn. . .”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.