“Nếu như hôm nay, không có cách nào lấy được sự tha thứ của Bùi Thiếu!”
“Ngươi liền về nhà, thắt cổ đi!”
Sau mười phút, Bùi Nguyên Minh được Chu Hướng Võ đích thân mời vào phòng cảnh sát trưởng.
Sau khi pha một chén trà nóng, Chu Hướng Võ mới thở dài một hơi, nói: “Bùi lão đệ, chuyện ngày hôm nay, đều là là lỗi của người phía dưới.”
“Vừa mới lên vị không lâu, liền tùy ý làm bậy.”
“Chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu, một câu trả lời thỏa đáng.”
Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Lão Chu, ẩn thế Chu gia các người, gia đại nghiệp đại, có đôi khi có mấy cục cứt chuột, tôi có thể hiểu được.”
“Nhưng tốt nhất vẫn là chú ý chút, đừng để phân của một con chuột, làm hư một nồi nước.”
“Dù sao, Yến Kinh rất khác với Kim Lăng, ở nơi này, càng phải chú ý cẩn thận, thận trọng từng bước một.”
Bùi Nguyên Minh lời nói đạm mạc, lại làm cho trên mặt Chu Hướng Võ, lộ ra vẻ suy tư.
Chu Bát Thông đang khoanh tay đứng tại một bên, giờ phút này đầu gối mềm nhũn, kém chút liền đã khụy xuống.
Dù sao, nghe một câu đơn giản của Bùi Nguyên Minh, lại tương đương với việc, kết thúc tương lai của hắn.
“Đương nhiên, biết sai có thể thay đổi, thì không gì tốt hơn.”
Bùi Nguyên Minh tiếp tục giống như cười mà không phải cười, mở miệng.
“Vị Chu cảnh sát trưởng này của chúng ta, cũng không phải thực sự ngu ngốc và bất tài như vậy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/1990539/chuong-7311.html