Chương trước
Chương sau




“Trở về nói với người Phương gia, về sau gặp được ta, cũng đừng cầm thứ này ra tới, mất mặt xấu hổ!”

Đang khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lười nhác để ý tới Phương Dung Quân, giờ phút này toàn thân như nhũn ra, mà là lôi Tư Đồ Dao thần sắc tái nhợt, quay người rời đi.

“Đúng rồi!”

Ngay tại nháy mắt sắp rời đi, Bùi Nguyên Minh quay đầu lại, hướng về phía Phương Dung Quân cười một tiếng.

“Từ giờ trở đi, chuyện của Dao Dao, nàng tự mình làm chủ.”

“Ai dám uy hiếp nàng, ta chơi chết người đó.”

“Không tin, có thể thử xem.”

Tiếng nói rơi xuống, Bùi Nguyên Minh cùng thân ảnh Tư Đồ Dao, đồng thời biến mất. . .

“Tiểu tử thối, khốn kiêp, đồ con rùa!”

Đợi đến khi thân ảnh Bùi Nguyên Minh biến mất, Phương Dung Quân đã bị sợ mất mật, mới dám đứng lên giận mắng, đồng thời còn quay người, cho mấy vệ sĩ vừa lộn nhào đứng lên, một cái bàn tay.

“Mấy người bọn ngươi, là ăn cơm mà không biết ị sao?”

“Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ!”

“Lão nương nuôi các ngươi lâu như vậy, còn không hữu dụng bằng nuôi một con chó!”

Đối với Phương Dung Quân mà nói, hôm nay thật là đem mặt mũi đều mất hết, nàng cho tới bây giờ, đều không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày thê lương như thế này.

Nghiến răng nghiến lợi một lát sau, Phương Dung Quân mới bấm một cú điện thoại: “Tư Đồ Không, ông chạy đi chết chỗ nào rồi! ?”

Bên kia điện thoại, Tư Đồ Không im lặng một cách kỳ lạ.

Phương Dung Quân chưa phát giác được tâm tình biến hóa của hắn, mà là giờ phút này, như là núi lửa đang phun trào, phát tiết tâm tình của mình.

“Ông có biết hay không? Nữ nhi bảo bối của ông, hiện tại rất lợi hại!”

“Nàng mang theo một người bạn trai, đến chỗ của tôi gây phiền phức!”

“Chẳng những cho tôi, ăn ngọt mười cái bàn tay, mà lại kém chút, đã chơi chết tôi!”

“Ông an bài cho tôi những tên cận vệ kia, toàn bộ đều bị hắn một bàn tay đánh bay, một chút tác dụng, đều không có!”

“Gia giáo Tư Đồ gia các ngươi, chính là như vậy hay sao?”

“Tôi cho ông biết, ông hôm nay không làm chủ cho tôi, tôi liền cùng ông, không xong!”

Nói đến đây, Phương Dung Quân nổi giận đùng đùng, còn giống như nghĩ đến cái gì đó, lời nói của nàng dừng lại, mang theo vài phần giống như cười mà không phải cười cùng mỉa mai, mở miệng: “Đúng rồi, tên tiểu tử thối khốn kiếp kia, còn nói cái gì, hắn cho ông, nếm thử một bàn tay.”

“Chuyện như vậy, thế nào có khả năng phát sinh được chứ?”

“Quả thực là buồn cười rơi hết răng hàm của tôi!”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.