Trên mặt Trâu Long hiện lên vẻ không vui: “Đội trưởng Kim Hâm, tôi không hiểu anh có ý gì, người của cảnh sát như chúng tôi tuy rằng thua kém Lợi Nhân, nhưng tuyệt đối là tinh anh, một câu thương vong vô nghĩa này của anh có vẻ hơi quá rồi đấy.
Thật xin lỗi, con người tôi từ trước đến nay van luôn ăn nói ngay thẳng như vậy” Kim Hãm nở nụ cười với Trâu Long, sau đó vay vay tay với Điền Nhị Điền Nhị tiến hành thay đổi hình ảnh trên màn chiếu.
Lúc này không còn cỏ bóng người cũng không còn biểu tượng gì nữa, mà là lần lượt những hình ảnh về cảnh tượng tan hoang, trong hình ảnh khói thuốc súng tràn ngập, hồ sâu rải đây trên mặt đất, có lửa lớn đang chảy, trên mặt đất đây những cảnh tay chân bị cắt cụt, vũ khi hạng nặng nằm rải rác khắp nơi, thậm chí còn có hai chiếc xe tăng bị nổ đến mức môi nơi một mản.
Kim Hâm mớ miệng: “Đây là khu vực vũ trang tư nhân của Tam Giác Vàng, trong căn cứ có khoảng bổn trăm tên lính đánh thuê vũ khí sân sàng, tất cá đều là những kẻ giết người không chớp mắt, bên trong căn cứ có hai chiếc xe tăng vũ trang có thể đợi lệnh phân công bất cứ lúc nào, kết quả trong vòng một tiếng rưỡi, bị một người san bằng, người đã san bang khu vực vũ trang tư nhân này chính là người mà các ông vừa mới nhìn thầy, bây giờ, các ông còn muốn nghi ngờ câu nói không muốn thương vong vô nghĩa của tôi sao?
Trong gian phòng họp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quan-vuong/310744/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.