“Thật ra nếu em mệt thì có thể chọn buông tay.” ‘Trương Thác cảm nhận được sự mệt mỏi từ trong giọng nói người phụ nữ, cũng cảm thấy đau lòng.
“Buông tay? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.” Lâm Ngữ Lam cười châm chọc: “Nếu mọi người đều một lòng suy nghĩ vì nhà họ Lâm, thì cái ghế Chủ tịch này có ngồi hay không cũng thế. Nhưng những người kia chỉ nhăm nhe tiền của công ty, bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Lâm Thị, Lâm Thị mà rơi vào tay bọn họ thì chỉ có một con đường chết. Bây giờ gần như cả giới kinh doanh ở Ngân Châu đều hy vọng tôi đi xuống khỏi vị trí này. Nếu như thế thì bọn họ sẽ có cơ hội. Anh biết không, Lâm Thị sắp xong rồi, di chúc của ông nội đã tuyên bố, ba tháng sau; hoàn toàn chia cắt Lầm Thị.
Trương Thác im lặng không nói gì, đây là lân đầu tiên Lâm Ngữ Lam thổ lộ lời trong lòng với anh, nhưng lại khiến Trương Thác cảm thấy nặng nề đến thế.
“Haiz!” Lâm Ngữ Lam thở dài một hơi: “Thôi vậy, nói với anh nhiều như thế anh cũng sẽ không hiểu, nhưng trong lòng tôi thật sự thoải mái hơn rất nhiều. Trương Thác, tôi còn muốn nói với anh một câu nữa, cảm ơn”
Lâm Ngữ Lam nghiêm túc nhìn Trương Thác,
Trương Thác cũng nhìn Lâm Ngữ Lam.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Chủ tịch Lâm, em yên tâm, cho dù sao đi nữa, tôi vẫn sẽ vượt qua cùng em.”
“Chỉ mong là thế.”
Cơn mưa lớn đột nhiên dừng lại, ánh nắng mặt trời cứ đột ngột xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quan-vuong/310672/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.