Chương trước
Chương sau
Trương Thác vừa nói xong, Lâm Ngữ Lam liền tiếp lời: “Nhưng cô ấy lại nghĩ là thật.”

Trương Thác ngắng đầu, phát hiện Lâm Ngữ Lam đang nhìn mình.

“Vợ à, em thế này là sao vậy?” Trương Thác đưa tay vẫy vẫy trước mặt Lâm Ngữ Lam.

“Anh biết không, rất lâu rồi Mễ Lan có nói với em, cô ấy vẫn đang tìm một người hồi xưa, em thực sự không ngờ người đó lại là anh, lúc đó em cứ nghĩ là câu chuyện đùa, nhưng cô ấy lại luôn rất nghiêm túc cho đó là sự thật.”



“Cũng không hẳn là thật chứ, có thể bởi vì mẹ anh năm ấy đã cứu mạng cô ấy nên cô ấy mới cảm thấy rất quan trọng.”

“Nguyên nhân chính là do vậy cô ấy mới nghĩ là thật, anh rất hiểu bản thân sau khi được một người cứu mạng sẽ muốn được nương tựa vào người đó.”

Cơ thể Lâm Ngữ Lam bắt đầu hơi run rẫy: “Anh biết không, từ khi em biết anh chính là người Mễ Lan muốn tìm kiếm, em luôn trách bản thân, em thừa nhận rằng lúc anh vừa vào gia đình em, em không thích anh, thậm chí em còn rất ghét anh, chính vì sự cố gắng của anh, anh đối xử rất tốt với em đã làm thay đổi suy nghĩ của em về anh, em thật sự cảm thấy bản thân là người ích kỉ, em đang bị động nhận lòng tốt của anh, bị động chấp nhận những thứ mà người khác đang theo đuổi, những thứ muốn có được lại cảm thấy là điều rất đương nhiên.

“Vợ à, rốt cuộc em có chuyện gì vậy?” Trương Thác nắm lấy tay Lâm Ngữ Lam và lo lắng hỏi.

“Không sao.” Lâm Ngữ Lam rút bàn tay nhỏ bé ra khỏi lòng bàn tay Trương Thác, lau mắt nói: “Em chỉ cảm thấy không xứng đáng với anh, em không biết tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy, tại sao lại làm con rể của gia đình em, anh tài giỏi như vậy thì không cần phải trở nên như vậy, em đang nghĩ rốt cuộc em có xứng đáng với anh không.”

Bộ dạng của Lâm Ngữ Lam khiến Trương Thác cảm thấy rất lo lắng, anh nắm lấy bờ vai của cô nói: “Vợ à, có phải ai đó đã nói gì với em không?”

“Không có, do em tự nghĩ thôi,em…”



“Em đừng nghĩ lung tung nữa.” Trương Thác đưa tay lau nước mắt trên má Lâm Ngữ Lam nói: “Em là người tốt nhất, hiểu không? Tất cả mọi thứ đều không bằng em được.”

Trương Thác ôm Lâm Ngữ Lam vào lòng nhưng bị cô dùng tay đầy ra.

“Em… Em đi ngủ đây, anh vừa về cũng nghỉ sớm đi nhé.”

Lâm Ngữ Lam đẩy nhẹ Trương Thác ra, đôi chân dài mảnh mai chạy lên lầu.

Về đến phòng ngủ, Lâm Ngữ Lam lấy chăn trùm kín người, lời nói ngày đó của Tần Nhu cứ văng vẳng bên tai cô.

Bao gồm những lời nói tối hôm ấy của Mễ Lan, lúc trước cô nói chia sẻ chồng cho tôi còn giữ lời không?

Trước giờ Lâm Ngữ Lam không nghĩ bản thân sẽ đau khổ vì đàn ông, nhưng bây giò trong lòng cô lại rối bời, bản thân và Trương Thác quen nhau không phải qua một lễ nghỉ nào, Lâm Ngữ Lam cảm thấy bản thân giống như tên trộm lấy đi báu vật mà người khác rất yêu quý, bây giờ người ta đã đích thân đến tìm, buộc bản thân trả lại bảo bối này.

Đêm khuya thật tĩnh lặng.

Giang Tĩnh canh giữ ở trước cổng sân, nhớ lại ánh mắt vừa nãy của Trương Thác lại làm cô ấy cảm thấy sợ hãi.

Giang Tĩnh coi như cũng là người vào nam ra bắc nhiều năm, năm 18 tuổi đã là quán quân boxing của tỉnh, phục vụ năm năm trong đại đội đặc chủng, tổng cộng chấp hành nhiệm vụ mười bảy lần, thành tích cá nhân đạt được hai lần hạng nhát, năm lần hạng nhì và một lần hạng ba.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.