“Đùa à, tôi sao có thể sợ vợ được!” Trương Thác dựng thẳng ngực.
“Vậy là anh cảm thấy tôi không có sức hút rồi?” Tần Nhu nhìn chằm chằm vào mắt Trương Thác.
Bị Tần Nhu nhìn một cách tự nhiên như vậy, Trương Thác lại thấy hơi khó xử: “Em rất có sức hắp dẫn.”
Ánh mắt Tần Nhu lộ rõ sự tức giận, “Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất mâu thuẫn, vừa rồi anh hành động như vậy rõ ràng là tôn trọng tôi, nhưng lại khiến tôi nghi ngờ rằng có phải sự hấp dẫn của mình chưa đủ lớn.”
Trương Thác không biết Tần Nhu đang ám chỉ điều gì, cười một cái gượng gạo, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: “Em biết những người kia do ai điều tới không?”
“Đương nhiên.” Tần Nhu gật đầu: “Trịnh Thị!”
“Trịnh Thị…”
Đêm đã khuya, Lâm Ngữ Lam rời dinh thự Lâm Thị, Giang Tịnh đi phía sau cô.
Vừa bước ra khỏi dinh thự, vẻ mặt Giang Tịnh liền biến sắc.
“Giám đốc Lâm, cẩn thận.”
Giang Tịnh vừa nói xong, một lưỡi dao sáng chói đâm vào Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam không kịp tránh, trên cánh tay bị rạch một vết.
Giang Tịnh kéo Lâm Ngữ Lam về phía sau để bảo vệ.
Từ trong bóng tối, năm bóng người xuất hiện đều bịt kín mặt, tay cầm dao sắc, chạy đến áp sát Lâm Ngữ Lam.
“Giết chết hai người đó.”
Bọn chúng hô nhẹ một tiếng, vung dao găm ở trong tay, đâm về phía Lâm Ngữ Lam.
Ngay lúc đó tố chất của Giang Tịnh thẻ hiện ra, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quan-vuong/2406562/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.