Chương trước
Chương sau
Đầu tiên không nhắc đến việc Trương Thác có thân phận là con trai nuôi của Tiêu Sơn, thì việc tìm được một người xinh đẹp như vậy làm vợ, đã làm cho bọn họ phải đố ky rồi, và chỉ với thân phận của Thiện Trang thôi thì cũng khiến cho bọ họ đứng về phía Thiện Trang.

Từ xa xưa đến nay thì dân không đấu nổi với quan, một thương nhân dù có lợi hại đến đâu thì cũng không phải đối thủ của người trong giới chính trị.

Thiện Trang, con trai của Cục trưởng Thị cục thành phó, bất động sản Hào Tử, sản nghiệp hàng tỷ tệ này, chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi của Thiện Trang mà thôi.

Có thể trở thành Cục trưởng cục cảnh sát của thành phó tuyến một như Hàng Châu, vậy thì xuất thân vững vàng không phải bình thường, đào sâu một chút nữa, có thể phát hiện ra được không ít thế lực khiến người khác phải khiếp sợ phía sau Thiện Trang.

Thiện Trang nhìn Trương Thác, chửi: “Mẹ mày, mày hỏi ông đây là cái thá gì sao? Hôm nay ông đây muốn hỏi thử.



xem mày là cái thá gì đấy! Ông đây nói chuyện đàng hoàng với mày, mày không nghe đúng không, hôm nay ông đây sẽ khiến mày phải quỳ xuống!”

Sự huyên náo dáy lên bên này, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của nhóm trưởng bối đó.

Tiêu Sơn vừa thấy người mà Thiện Trang nói, vậy mà lại là Trương Thác, sắc mặt ông đột ngột thay đổi, nhanh chóng bước tới: “Thiện công tử, đây là có chuyện gì vậy, Sao lại tức giận đến như vậy?”

Tập đoàn Tiêu Thị tuy lớn, nhưng cũng chỉ là doanh nghiệp mới nổi mấy năm gần đây, có thể nói là cũng không hề có lai lịch gì, căn bản không cách nào so sánh được với loại con cháu nhà quan Thiện Trang này được.

Đối mặt với Tiêu Sơn, Thiện Trang không có một chút khách sáo: “Tiêu tổng, đây chính là con trai nuôi của ông, đm hỏi tôi là cái thá gì kìa? Nếu như ông không thể dạy người, vậy thì để tôi dạy giúp ông cho?”

Lời nói này của Thiện Trang, khiến những vị trưởng bối mà Tiêu Sơn giới thiệu cho Trương Thác trước đó cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn hướng về Trương Thác, có loại mùi vị không nói thành lời.

Một người trong số đó còn hỏi nhỏ: “Trương Thác này, tưởng rằng nhận Tiêu Sơn làm cha nuôi, thì dám vô pháp vô thiên rồi à?”

“Hết cách rồi, loại người vênh váo khoa trương này, đã gặp nhiều rồi, chọc đến người của Thiện gia, xem thử cậu ta làm thế nào.”



“Tiểu Thác, đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Sơn khẽ cau mày, cảm thấy sự việc có chút khó giải quyết, suy cho cùng Thiện gia ngay cả bản thân ông ấy cũng không dám chọc đến, huống hồ gì đừng nói là Trương Thác.

“Không có gì.” Trương Thác lắc đầu: “Chỉ trò chuyện với vị Thiện công tử này mà thôi.”

“Tao trò chuyện cái mẹ mày ấy!” Thiện Trang cầm lên một chiếc đĩa trống, trực tiếp nện thẳng lên người Trương Thác.

Âm nhạc vốn dĩ nhẹ nhàng trong hội sở bỗng dừng lại vì chuyện xảy ra bên này.

“Đủ rồi!” Lâm Ngữ Lam vỗ bàn thật mạnh, tuy cô không biết sau lưng tên Thiện Trang này là có thân phận gì, nhưng thấy thái độ của Tiêu Sơn, cũng có thể đoán ra được chút ít: “Thiện công tử đúng chứ, chuyện của ngày hôm nay, là do anh hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho chúng tôi, mặc dù chúng tôi là những nhân vật nhỏ bé, nhưng cũng không phải người nào cũng bắt nạt được, chuyện của ngày hôm nay, chúng tôi sẽ đòi lại công đạo, ông xã, chúng ta đi!”

Lâm Ngữ Lam kéo tay Trương Thác, lập tức chuẩn bị đi ra ngoài hội sở.

“Đi?” Thiện Trang cười lạnh một tiếng, một tay chặn lấy Lâm Ngữ Lam: “Tôi cho các người đi rồi sao? Tôi nói cho em biết, hôm nay ông đây chính là muốn ngủ với em đấy, tôi xem thử đm (*) ai có thể đi được!”

() chửi tục “Thiện công tử, Thiện công tử, bót giận đi.” Phương tổng của bắt động sản Vĩnh Thái bước đến: “Hôm nay là ngày tốt, mọi người uống với nhau hai ly, rồi nguôi giận nhé, nào, tôi kính mọi người một ly.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trời Sinh Thích Em
2. Mấy Mẩu Truyện Nhỏ Nhặt Được Khi Đi Dạo Một Vòng
3. Điền Viên Xuân
4. Khi Nam Thần Biến Thành Dưa Chuột
=====================================

Vừa nói Phương tổng cầm ly rượu lên, rót cho mình đầy một ly, cao giọng nói: “Nào, mọi người, nâng ly lên nào, tôi uông cạn trước nhé!”

Mọi người cũng có thể nhìn ra được Phương tổng là đang dàn xếp cho dịu đi, toàn bộ đêu nâng ly rượu lên.

“Uống cái mẹ ông đấy, cút!’ Thiện Trang một tay đập đi ly rượu trong tay Phương tổng, khắp người Phương tổng đều là rượu.

Đối với chuyện này, Phương tổng chỉ cười lấy lòng một tiếng, cũng không nói thêm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.