Chương trước
Chương sau
“Làm sao có thể đụng đến được người như vậy? Làm sao có thể?” Dương Hùng ngồi ở trên ghế văn phòng, nhớ lại trong khoảng thời gian này ông ta không hề đắc tội phải nhân vật lớn nào mới đúng chứ nhỉ.

Trong khi Dương Hùng còn đang suy nghĩ, cửa văn phòng của ông ta đã bị đẩy ra từ bên ngoài.

Nhìn thấy Dương Hải Phong tức giận bước vào, trực tiếp nói với Dương Hùng: “Cha, cha phải tìm người cho con, con muốn báo thù. Con trước nay chưa từng tức giận như: vậy, cha mau tìm máy vệ sĩ đắc lực cho con!”

Khi nhìn thấy con trai, Dương Hùng ngay lập tức phản ứng lại. Những gì ông Vương nói qua điện thoại chắc hẳn có liên quan đến con trai ông.

“Cha, cha ngây người gì thế, mau tìm người cho con đi, con một phút cũng không nguôi được cơn giận này!”

Dương Hải Phong ngồi xuống bàn của Dương Hùng.



Nhìn thấy con trai mình như vậy, cơn tức giận từ trong người Dương HÙng bùng nỏ, lập tức nói: “ Thái độ gì đấy? Không biết lớn nhỏ gì cả, cút đi cho tao!"

Đương Hải Phong bị giọng nói của Dương Hùng đột nhiên làm cho giật mình, nhận thức ra nên liền nhảy từ trên bàn xuống, đứng thẳng người lên.

Nhưng rất nhanh Dương Hải Phong liền thả lỏng người " Cha, hôm nay con đã bị người ta ức hiếp thành thế này rồi, cha còn không quan tâm con sao?

Dương Hùng không nghe lời con trai nói, trực tiếp hỏi:" Ba tên vệ sĩ tao bảo mày đưa theo đâu?"

Dương Hải Phong lắc lắc cánh tay: “Ba tên phế vật đó, nhắc tới làm gì? Con đã đuổi bọn chúng đi rồi! Một năm lấy của nhà chúng ta hơn 50 triệu, cho chó ăn còn tốt hơn “Đuổi?” Dương Hùng có chút thở không nổi khi nghe lời con trai nói. Chẳng trách vừa rồi ông Vương tức giận như: vậy. Ba vị vệ sĩ cấp quốc gia là nhờ ông Vương tìm giúp.

Phải móc nối quan hệ bao nhiêu mới có thể mời được, kết quả lại bị thằng con trai của chính mình đuổi đi?

“Cha, tại sao cha lại tỏ ra tức giận như vậy? Những tên rác rưởi đó, nên sớm cút đi rồi, không đánh nổi ba vòng, giữ chúng có lợi ích gì chứ?” Dương Hải Phong khinh thường nói.

Lời nói của Dương Hải Phong khiến Dương Hùng trừng to đôi mắt.



“Mày đưa bọn họ đi đấu võ đài, còn là 3 thắng không nồi Tiền “Đúng vậy!” Dương Hải Phong gật đầu mạnh: “Cha, cha nói xem đây đều là phê vật gì cơ chứ, bọn họ…”

“Bếp!”

Dương Hùng tát một bạt tay lên mặt Dương Hải Phong, tức giận nói: “Mày câm miệng cho tao!”

Dương Hải Phong hoàn toàn không thể ngờ được cha mình lại đột nhiên ra tay đánh mình, anh ta che một bên mặt của mình: “Cha! Cha làm cái gì vậy! Con bị người ta ức hiếp, cha không thèm quan tâm đến con cũng thôi đi, đẳng này còn đánh con?”

“Mày thì biết cái gì!” Dương Hùng chau mày.

Ba vệ sĩ cấp quốc gia, lên đấu võ đài, 3 đánh 1 mà còn không đánh thắng nổi người ta, điều này nói rõ cái gì?

Người mà con trai mình gây chuyện, đó tuyệt đối là người có đẳng cấp thế giới!

Dương Hùng do dự hồi lâu, hỏi: “Mày và người đó sao lại xảy ra xung đột?”

Dương Hải Phong nghềnh cỏ lên: “Hắn ta cướp người phụ nữ của con”

“Người phụ nữ?” Dương Hùng nhìn con trai mình, dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép được “Một người phụ nữ, mà đã khiến mày phải gây ra phiền phức lớn như vậy!”

“Phiền phức? Cha, con không hiểu cha đang nói cái gì!”

Dương Hải Phong hỏi lại với vẻ mặt không cam tâm.

Dương Hùng thấy bộ dạng này của con trai mình, thở dài một hơi đầy bất lực, đứa con trai này là người thế nào, bản thân ông ta hiểu quá rõ, bây giờ có trách móc anh ta thế nào đi nữa thì cũng đều vô ích, chỉ có thể cầu người ta, người cao thủ cấp thế giới đó, đừng tính toán hơn với mình nữa mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.