Chương trước
Chương sau
“Anh Trương Thác…”

Lần lượt hết câu hỏi này rồi lại đến câu hỏi khác, đều là những cái bẫy đã đặt sẵn dưới hố, chỉ có những loại câu hỏi tráo trở, gian xảo thế này, mới có thể thu hút được càng nhiều sự chú ý hơn.

Đối mặt với những phóng viên này, trên mặt Trương Thác vẫn giữ một nụ cười mỉm.

“Anh Trương Thác, anh có từng nghĩ rằng, hành động của anh như thế, sẽ mang lại cho cô ấy hậu quả thế nào không, anh chỉ vì ham muốn của bản thân mình, mà không thèm đếm xỉa gì đến cô ấy, anh cảm thấy, anh có còn là con người không?”



“Con người? Anh ta đương nhiên không được coi là con người nữa rồi, người có thể làm ra được loại chuyện này, ngay cả súc vật cũng không bằng!” Trịnh Sở cười lớn, chậm rãi đi đến chỗ Trương Thác: “Các vị, nghe tôi nói một câu, nếu Trương Thác đã xuất hiện rồi, tôi cảm thấy, chuyện mà bây giờ mọi người nên làm, không phải là phỏng vấn, mà là báo cảnh sát, để cho pháp luật trừng trị loại người này!”

“Đương nhiên không phải.” Trương Thác lắc đầu: “Nếu chỉ có súc vật cũng không bằng, thì chắc chắn là không đủ rồi, tôi cảm thấy loại người này, nên bị người ta phỉ nhỏ đến chết ngay tại đây, anh thấy sao?”

“Ha ha ha!” Trịnh Sở cười lớn: “Thật là thú vị đấy, Trương Thác, cách nói như hiện giờ của cậu là muốn thoái thác cho mình sao? Cậu thật sự cho rằng, Tập đoàn Lâm Thị, có thể coi pháp luật không ra gì, muốn làm gì thì làm sao?”

Ánh mắt của Trương Thác liếc nhìn đám phóng viên đang bao vây xung quanh mình: “Cũng không phải, chỉ là bản thân tôi cũng cực kỳ khinh bỉ loại hành động này, các vị bạn bè báo giới, đối với chuyện lần này, tôi có một phiên bản khác, các vị có muốn nghe một chút không?”

Vừa nghe thấy Trương Thác nói có phiên bản khác, những phóng viên này dường như giống như đánh máu gà vậy, tỏ ra hưng phấn khác thường.

Trịnh Sở biết rất rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nên anh ta cũng biết nhân vật chính đứng sau chuyện này là ai.

Bây giờ thấy Trương Thác có phiên bản khác muốn nói, Trịnh Sở là người đầu tiên lên tiếng.



“Anh muốn nói gì nữa? Chuyện này không phải do anh làm? Ý là thư ký của Tần tổng cố ý nói xấu anh? Ý là những video theo dõi chúng tôi nhìn thấy lúc đó đều là giả?”

“Không thể nào, chuyện này chắc chắn là do Trương Thác làm! Mọi người hãy xem video này đi, là tài nguyên mà tôi lấy được đấy!” Một phóng viên do Trịnh Sở có ý sắp đặt lấy điện thoại ra, mở một đoạn video.

Video trong điện thoại anh ta hơi mờ, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy một người mặc quần áo có màu sắc giống với bộ quần áo bây giờ Trương Thác đang mặc, vác một cô gái tiến vào biệt thự. Mấy phút sau, Trương Thác đi ra từ trong biệt thự, camera quay được rất rõ mặt anh.

“Mọi người xem, sau khi Trương Thác rời đi thì cô thư ký bị hại đã kêu cứu mạng, chuyện này còn có phiên bản khác nào nữa?”

Video vừa phát ra khiến mọi người đều trở nên xôn xao.

Video này đã lật tẩy tội ác của Trương Thác. Chẳng lẽ đến nước này rồi mà anh còn có thể chống chế hay sao?

Tất cả mọi người đều làm truyền thông, liếc qua cũng biết video này không hề có dấu vết bị cắt ghép!

“Trương Thác, anh còn có lời gì để nói không!” Trịnh Sở chất vấn Trương Thác.

Trương Thác giơ tay: “Cho anh nói hết đấy, tôi chẳng còn gì để nói hết, cơ mà tôi cũng có một video muốn cho mọi người xem.”

Trương Thác vẫy vẫy tay với bên cạnh, Bạch Trì càm một cái sạc dự phòng và một dây cáp sạc chạy đến, đây đều là những thứ Trương Thác vừa nhờ anh đi mua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.