Có những lời chế giễu, Trương Thác coi như không nghe thấy, lại nhìn xuống hồ, lúc này đây, đã xảy ra án mạng rồi.
Có hai cao thủ bị gãy đầu trong trận chiến này.
Những người tranh giành chìa khóa biết rằng trước tiên phải cùng nhau đánh bại kẻ mạnh nhất, sau đó mới cạnh tranh sòng phẳng, vì vậy, trong hố sâu, kẻ quyền lực không có lợi thế mà trở thành mục tiêu tắn công của công chúng.
Trương Thác ngước mắt nhìn về phía xa, lắm bẩm: “Chessia, em cố ý làm thế này là muốn làm gì? Chẳng phải em là người khao khát hòa bình nhất sao?”
Bạch Trì đến sau lưng Trương Thác hỏi: “Lão đại, thế nào, chúng ta phải lấy chìa khóa sao?”
Trương Thác lắc đầu: “Chờ một chút.”
“Được.” Bạch Trì đứng sau lưng Trương Thác, bất cứ lúc nào cũng có thể đợi lệnh của Trương Thác.
Cuộc đấu tranh trong hố càng lúc càng gay cắn, sự sống mắt đi, máu phun ra khiến những người trong hồ đỏ mắt.
Máu nhuộm đỏ cát vàng, người chết không được quan tâm chút nào, bị cát vàng chôn vùi, vĩnh viễn ở lại đây, ngay cả xác chết cũng không tìm được.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, vài sinh mệnh đã biến mất, chiến đấu trong môi trường này tiêu hao thể lực của mọi người đến mức lớn nhát.
Một số người ban đầu đứng nhìn từ ngoài hố, không thể không lao vào trong hồ và tham gia trận chiến vào lúc này.
Theo thời gian, càng ngày càng ít người trong hố, hố sâu được trang bị cát lún, giống như một nắm mò tự nhiên, chôn vùi những kẻ thất bại.
Vốn dĩ đã có hàng trăm người tụ tập ở đây, nhìn bọn họ bây giờ cộng thêm thanh niên tóc đỏ, ở đây chỉ có hơn 30 người, còn lại sẽ vĩnh viễn ở lại đây.
Đây là quy luật của thế giới ngầm, Trương Thác lẫn Bạch Trì và những người khác đều không tỏ ra thông cảm cho bắt kỳ ai, bởi vì bọn họ biết rất rõ muốn mạnh mẽ thì phải trải qua những điều này, bao năm qua, bọn họ đã nhìn thấy có quá nhiều kẻ thù rơi xuống dưới chân anh, cũng đã thấy anh em sống chết, ngã xuống trước mặt mãi mãi.
Trương Thác thở dài: “Chuẩn bị đi.”
“Được!” Bạch Trì đang chờ mệnh lệnh gật đầu.
Cô đi trước đi.” Trương Thác nói với Bạch Mai Khôi.
Bạch Mai Khôi sợ hãi gật đầu, chuẩn bị rời đi mà không nói một lời vô nghĩa nào. Địa ngục hành giả có quy tắc không một người nào có thể sống sót khi nhìn thấy khuôn mặt thật sự của địa ngục hành giả.
Bạch Mai Khôi không dám do dự, liền bước lên chiếc Land Rover của mình, lập tức khởi động xe, khi đi ngang qua Quách phi và những người khác, Bạch Mai Khôi cảm thấy có chút không nỡ. Mặc dù cô ta không có chút cảm tình nào với Quách Phi, nhưng cả hai luôn là bạn, cô ta không muốn thấy chuyện gì xảy ra với Quách Phi.
"Đi thôi Quách Phi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, không cần lấy thứ này." Bạch Mai khôi ngồi trong xe nói với Quách Phi"
“Đi, tại sao lại rời đi?” Quách Phi hỏi, chỉ vào Trương Thác cùng những người khác: “Tôi còn muốn xem những phế vật này làm sao có thể lầy được chìa khóa.”
“Đúng vậy, đám phê vật này đúng thật nghĩ nhiêu!”
“Ra đảo? Có thể đến hòn đảo đó làm gì?”
Nhìn thấy đám người Quách Phi bướng bỉnh như vậy, Bạch Mai Khôi có chút khó chịu, thuyết phục nói: “Đi thôi, đừng nhìn nữa.”
“Không, tôi chỉ muốn xem thôi! Tôi là muốn nhìn những thứ phế vật này mắt mặt!” Quách Phi đưa tay ôm ngực, vẻ mặt muốn xem một kịch hay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]