Chương trước
Chương sau
Thu Vũ đưa Trương Thác, đi đến nơi mà mình sống.

Mãi khi đến nơi Trương Thác mới biết được, nơi mà Thu Vũ sống, hóa ra lại đổ nát như vậy, giống y hệt với khu sống bằng lều mà bản thân sống lúc nhỏ.

Đó là một tòa tháp hoàn toàn bị cô lập, lớp tường của tòa nhà đều đã bị bong tróc, tòa nhà tổng cộng có 6 tầng, lối đi hành lang của tòa nhà rất hẹp, toàn bộ rác thải chất đống ở trước lối đi của hành lang, bốc ra mùi cực kỳ hôi thối.

Trương Thác quan sát thấy những người sống ở đây, trên gương mặt mỗi người đều mang theo sự mệt mỏi, thần sắc vội vã, trên gương mặt thiếu sức sống không lộ ra tia hy vọng gì vì phải bôn ba kiếm sống.

Điều này khiến cho Trương Thác phải thở dài, anh hiểu rất rõ cảm giác như thế này, anh của trước đây cũng là như thế, chuyện mỗi ngày phải nghĩ không phải là kiếm tiền để đi đâu chơi, không phải nghĩ rằng mua quần áo mới gì cả, mà chỉ nghĩ rằng, phải làm sao để có thể ăn một bữa cơm cho no.

Trong tòa nhà dạng tháp có bốn căn phòng đơn, căn phòng mà Thu Vũ ở là căn phòng đơn thứ 3 ở lầu 4.



Lối đi hành lang rất hẹp, thảm trên sàn phủ đầy bụi bặm, vốn không có người quét dọn, cửa phòng của nhà Thu Vũ cũng là loại cửa chống trộm màu xanh lam có lưới cũ kỹ, loại có thể chọc xuyên qua cửa lưới đưa tay vào mở cửa.

Sau khi Thu Vũ mở cửa, thì liền mời Trương Thác vào nhà.

Trương Thác liếc mắt nhìn một cái, nhà của Thu Vũ rất nhỏ, cũng tầm hơn 40 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, nội thất trong nhà cũng rất cũ kỹ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.

“Anh Trương, đồ vật có hơi cũ, anh đừng để ý nha.” Thu Vũ ngại ngùng nói một tiếng.

Trương Thác xua tay, căn nhà thế này, đã nhiều năm vậy rồi anh chưa từng gặp lại, lúc nhỏ bản thân anh và mẹ anh chính là sống trong căn nhà như thế này, chỉ có điều lúc đó, anh và mẹ anh chỉ có mỗi một gian phòng ngủ be bé, thậm chí là muốn dùng nhà vệ sinh cũng phải nhìn sắc mặt của những khách thuê khác.

Chìa khóa xe của Thu Vũ cũng không mang theo bên mình, mà đặt ở trong nhà, chiếc xe đó của cô gần như cũng không biết lái thế nào, đối với điều kiện của Thu Vũ mà nói, thì đổ xăng thôi cũng đã đổ không nỗi rồi.

Thu Vũ chạy vào trong phòng ngủ của mình, tìm tầm hơn 10 phút cũng không tìm thấy chìa khóa xe.

“Kỳ lạ?” Đôi mày lá liễu của cô chau lên, nhìn quanh nhà một lần, thì đột nhiên kêu lên đầy kinh hoảng: “Thôi chết rồi!”



“Sao thế?” Trương Thác nghỉ hoặc.

“Anh Trương, anh đợi em một chút nhé.” Thu Vũ la lên một tiếng, còn chưa kịp giải thích với Trương Thác, thì cô đã chạy xuống dưới lầu.

Trương Thác đi theo phía sau Thu Vũ, cùng với Thu Vũ đi đến một bãi đậu xe lộ thiên cách tòa nhà dạng tháp này hơn 300 mét.

Trong phút chốc khi Thu Vũ đến bãi đậu xe này, gương mặt nhỏ của cô bỗng trắng bệch, miệng lầm bẩm: “Tiêu rồi…xe…bị cha em lấy đi rồi.”

Trương Thác thấy dáng vẻ sắp khóc này của Thu Vũ, liền bước lên an ủi: “Đừng lo, đã xảy ra chuyện gì, nói anh nghe.”

“Anh Trương, chiếc xe chắc chắn lại bị cha em lấy đi để cờ bạc nữa rồi, ông ấy trước đây vẫn luôn muốn có được chiếc xe này, nhưng em không cho ông ấy, nếu như bị ông ấy lấy đi, thì tắt cả coi như xong!” Trái tim của Thu Vũ hết sức hoảng loạn, vừa mới nhìn thấy được một tia hy vọng của cuộc sống, thì lại bị phá hủy rồi.

“Được rồi, em trước tiên hết đừng sốt ruột.” Trương Thác nắm lấy đôi vai của Thu Vũ: “Em có biết, bình thường cha của em hay đến sòng bạc nào chơi không?”

Thu Vũ gật đầu: “Ừm, biết ạ.”

“Được, hai người chúng ta qua đó trước, chắc là còn đến kịp đấy.”

Trương Thác vẫy tay bắt taxi, khi Thu Vũ lên xe nói ra 3 từ Tuý Tiên Lầu, Trương Thác gần như đã hiểu ra.

Sòng bạc ở tầng cao nhất của Tuý Tiên Lầu là do Chu gia mở, loại sòng bạc này Trương Thác đã từng thấy qua quá nhiều rồi, những con bạc ở trong đó toàn bộ đều là cao thủ, muốn thắng được tiền ở trong sòng bạc này, quả thật là chuyện viễn vông.

Khi chiếc taxi đi đến Tuý Tiên Lầu, hai người Trương Thác và Thu Vũ vừa nhìn thì đã thấy được chiếc xe Maserati đó đậu ở trước cửa Tuý Tiên Lầu.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Không Thể Tả |||||

Mặc dù Thu Vũ biết rằng cha cô ấy đang chơi ở đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy đến đây, mọi thứ đều có vẻ xa lạ và sợ sệt.

Trương Thác thì ngược lại, đưa Thu Vũ lên tầng cao nhất của Tiên Vị lầu một cách quen thuộc, bàn đánh bạc sang trọng, người đánh bạc đủ kiểu, cả phòng ồn ào khiến Thu Vũ có chút sợ hãi, chỉ núp sau lưng Trương Thác, cô ấy mới có thể cảm thấy yên tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.