Khoảnh khắc mà Tiêu Vô Đạo xuất hiện.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên gượng gạo.
Dì Mộc chắp tay làm lễ với ông ấy, thản nhiên nói: “Ông chủ nặng lời rồi, Mộc Ca chỉ muốn chú tâm cầu phúc cho con, không muốn gặp người khác. Nếu như ông chủ có việc thì có thể cho gọi tôi tới”.
“Mộc Ca, chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm, tôi muốn gặp bà một lần mà cũng cần phải cho gọi ư?”
Tiêu Vô Đạo cười khổ.
Sau đó ông nhìn sang Trần Mộng Dao bên cạnh, ánh mắt bỗng chốc trở nên rất đỗi dịu dàng: “Đây là Lạc Lạc phải không. Thời gian trôi nhanh thật. Hồi xưa con mới chỉ là một em bé quấn tã, bây giờ đã trưởng thành, xinh đẹp thế này rồi. Đã vậy còn giống hệt Tiêu Tiêu, đúng là đúc ra cùng một khuôn mà!”
Nếu là trước khi Sở Phàm mà nghe được lời nói này anh sẽ cảm thấy bình thường.
Nhưng bây giờ anh lại cảm giác dựng hết tóc gáy lên.
Tiêu Tiêu Tiêu là con của Tiêu Vô Đạo với vợ cả ông ấy. Nhưng Trần Mộng Dao có phải con ruột ông ấy đâu!
Vì sao cô ấy lại giống Tiêu Tiêu Tiêu tới vậy, cứ như là chị em sinh đôi ấy.
Chuyện quan hệ huyết thống này không thể hiểu nổi!
Trần Mộng Dao cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhìn dì Mộc, đợi bà giải thích.
Nhưng rõ ràng, dì Mộc không hề định giải thích vào lúc này.
Bà chỉ nói: “Ông chủ, ông tới thăm Lạc Lạc thì cũng tới rồi. Nếu không có việc gì nữa thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/488029/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.