Chương trước
Chương sau
“Tiêu Vân Kiếm!”
Người thanh niên quay đầu, lạnh lùng nói hướng về nhóm người đang từ từ đi tới.
Người đàn ông tên Tiêu Vân Kiếm cười khẩy, nói: “Tiêu Chiếm Hải, mày chỉ là con chó trung thành của Tiêu Tiêu Tiêu. Dựa vào đâu mà dám gọi thẳng tên họ tao? Tao là cậu chủ nhà họ Tiêu đấy, nếu không phải nể mặt Tiêu Tiêu Tiêu thì tao đã xử lý mày lâu rồi!”
Tiêu Chiếm Hải nghe xong vô cùng tức giận nhưng lại không thể phản bác.
Đúng vậy, anh ta chỉ là cấp dưới của Tiêu Tiêu Tiêu mà thôi, tuy rằng Tiêu Tiêu Tiêu chưa bao giờ coi anh ta là cấp dưới nhưng trong mắt người ngoài, anh ta chỉ là người hầu của Tiêu Tiêu Tiêu.
Mà Tiêu Vân Kiếm thì lại là một trong số các cậu chủ của nhà họ Tiêu, địa vị của hắn không quá cao, nhưng đối với kẻ hầu như Tiêu Chiếm Hải thì anh ta vẫn không thể chống đối.
“Mày tên là gì?”
Lúc này Tiêu Vân Kiếm đi tới trước mặt Sở Phàm, cất cao giọng hỏi.
“Tôi tên Sở Phàm”.
Sở Phàm điềm tĩnh đáp.
“Ồ, Sở Phàm à? Thế mục đích mày tới đây làm gì?”
Tiêu Vân Kiếm tiếp tục giả vờ hỏi.
Nhưng thực thế, chuyện Trần Mộng Dao trở về nhà họ Tiêu với thân phận là Tiêu Lạc Lạc không phải là chuyện ngày một ngày hai, chỉ cần muốn điều tra thì đương nhiên sẽ biết ở thế giới bên ngoài Trần Mộng Dao đã trải qua những chuyện gì. Do vậy thân phận của Sở Phàm cũng chẳng phải bí mật gì cho cam.
Bây giờ Tiêu Vân Kiếm lại biết rõ còn cố hỏi, rõ ràng là đang muốn kéo dài thời gian.
Hiểu được điều này Sở Phàm bèn đáp: “Mục đích tôi tới đây thì không thể tiết lộ được. Nếu như không có việc gì thì phiền anh tránh đường”.
“Ôi trời ơi, lần đầu tiên tao nghe thấy có người bảo tao tránh đường đấy!”
Tiêu Vân Kiếm cứ như nghe được chuyện hài lắm, hắn chỉ vào Sở Phàm rồi phá lên cười hô hố.
Đám người đằng sau hắn cũng cười a dua theo, bọn chúng nhìn Sở Phàm như một kẻ ngu si.
“Sở Phàm, không lẽ mày tưởng trong tay mày có một tấm lệnh bài của Tiêu Tiêu Tiêu thì mày có thể không coi người nhà họ Tiêu ra gì à? Tao nói cho mày biết, Tiêu Tiêu Tiêu cũng chẳng có bản lĩnh gì to tát đâu, một tấm lệnh bài thì có thể chứng minh điều gì?”, Tiêu Vân Kiếm nhìn tấm lệnh bài trong tay Sở Phàm, thứ mà Tiêu Tiêu Tiêu đưa cho anh và nói.
“Sở Phàm, anh cứ ở đây đợi, đừng gây gổ với bọn chúng, tôi sẽ đi tìm chị Tiêu Tiêu”.
Lúc này Tiêu Chiếm Hải trầm giọng nói.
Bọn họ cũng không ngu, rõ ràng là Tiêu Vân Kiếm đang kéo dài thời gian của Sở Phàm, cố ý chọc ngoáy.
Tuy hắn không dám ra tay trực tiếp với Sở Phàm nhưng có thể ngăn cản việc anh vào nhà họ Tiêu. Mà với tình hình này thì chỉ có Tiêu Tiêu Tiêu đích thân tới mới giải quyết được.
Tuy vậy, Tiêu Chiếm Hải vừa mới bước đi thì cấp dưới của Tiêu Vân Kiếm đã chặn trước mặt anh ta.
“Cậu muốn làm gì?”
Tiêu Chiếm Hải trừng mắt nhìn tên kia.
“Anh Chiếm Hải, hình như lâu rồi chúng ta cũng chưa “giao lưu”, dạo này em hơi ngứa ngáy, chi bằng anh luyện cơ với em tí đi?”, tên kia cười khẩy, thậm chí Tiêu Chiếm Hải còn chưa trả lời hắn đã giơ nắm đấm lên.
Tiêu Chiếm Hải bất lực chỉ có thể tiếp chiêu.
“Sở Phàm, mày còn cách gì không?”
Tiêu Vân Kiếm nhe răng, nhìn Sở Phàm với vẻ trêu ngươi.
Sở Phàm im lặng một lát, sau đó cười nói: “Thực ra tôi rất bất ngờ, một dòng họ lớn như nhà họ Tiêu mà lại không hiểu cả lễ nghi tiếp đón khách cơ bản, chặn khách ngoài cổng, tìm mọi cách gây khó khăn. Đây chính là truyền thống của nhà họ Tiêu các anh hay chỉ là do Tiêu Vân Kiếm anh tự mình làm liều?”
“Nếu như chỉ là do anh thì anh đã nghĩ việc phải ăn nói thế nào với nhà họ Tiêu chưa?”
“Mà nếu hành động của anh đại diện cho nhà họ Tiêu thì có phải tôi có quyền ra ngoài rêu rao là nhà họ Tiêu có cách tiếp khách khiến người ta “không nói lên lời” không?”
“Mày…!”
Vừa nghe Sở Phàm nói thế, Tiêu Vân Kiếm nhất thời cứng họng.
Hắn không ngờ Sở Phàm lại ăn nói sắc sảo đến thế, bỗng chốc đề cao vấn đề thành cả nhà họ Tiêu.
Như thế thì chuyện Tiêu Vân Kiếm hắn chặn khách ngoài cửa, liên tục gây khó dễ mà truyền ra ngoài thì đúng là sẽ bôi nhọ thanh danh của nhà họ Tiêu.
Nếu thế thật thì hắn không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Đúng lúc hắn đang do dự không biết lui bước thế nào thì một tên cấp dưới đứng sau bước lên, chỉ vào Sở Phàm nói: “Tên họ Sở kia, mày cũng đã nói tới lễ nghi tiếp khách, vậy thì lúc tiếp đón khách, người nhà họ Tiêu bọn tao đúng là phải tiếp đãi chu đáo. Nhưng nếu người tới không phải là khách thì vì sao bọn tao phải hoan nghênh?”
“Mày tưởng rằng một người từ thế giới bên ngoài như mày mà có tư cách làm khách của nhà họ Tiêu bọn tao ư? Đúng là nực cười!”
Nghe xong, mắt Tiêu Vân Kiếm sáng lên, ném cho tên cấp dưới một ánh mắt khen ngợi.
Tên này đầu nảy số nhanh đấy, nghĩ ra cả điều này. Vừa nãy đúng là hắn không nghĩ tới thật!
“Sở Phàm, mày cũng không nhìn lại xem mày là cái thá gì mà còn hoang tưởng làm khách của nhà họ Tiêu bọn tao, mày xứng sao?”, Tiêu Vân Kiếm cười khẩy, khinh miệt nói.
“Thế anh nghĩ người như nào mới xứng?”
Sở Phàm không hề tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh hỏi.
“Ít nhất thì cũng phải đánh thắng cấp dưới của tao nhỉ?”
Tiêu Vân Kiếm chọn bừa một tên cấp dưới, ý bảo đi tới trước mặt Sở Phàm.
Sở Phàm liếc tên kia một cái, nhận ra rằng ngay cả một kẻ cấp dưới nhỏ nhoi nhà họ Tiêu thôi cũng là kẻ mạnh cấp Tiên Thiên.
Nếu như để hắn ra thế giới bên ngoài chắc chắn sẽ là kẻ vô cùng mạnh, thậm chí có thể một mình thành lập một dòng họ riêng cũng là điều hết sức đơn giản.
“Tên họ Sở kia, không phải mày muốn biết xem mình có đủ tư cách làm khách của nhà họ Tiêu không à? Đánh vài chiêu với tao trước đi!”
Tên kia là một kẻ vô cùng hiếu chiến, được Tiêu Vân Kiếm đề cứ, hắn lập tức hét lên.
Sở Phàm bĩu môi, lắc đầu nói: “Một mình cậu thì không được, thêm mấy người nữa đi”.
“Cái gì?”
Vừa nghe Sở Phàm nói thế, tất cả đều phá lên cười, cứ như là nghe thấy chuyện hài nhất trên đời.
“Tôi thấy tên này cũng chỉ là một kẻ ở cấp Tiên Thiên thôi. Sao nói năng nghe ghê gớm quá vậy, người không biết còn tưởng hắn giỏi lắm đó, đúng là hài hước”.
Một đám cấp dưới cười hô hố, nhìn Sở Phàm với vẻ khinh bỉ.
Nhưng lúc này, Tiêu Vân Kiếm lại nói: “Bọn mày đừng có lơ là. Dù gì hắn cũng là khách quý của Tiêu Tiêu Tiêu, phải cẩn thận vào. Nếu hắn đã muốn có thêm vài người nữa thì bọn mày cho hắn toại nguyện đi”.
Tiêu Vân Kiếm nhấn mạnh hai từ “khách quý”, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Tuy rằng trông hắn có thể ất ơ nhưng cũng không phải là kiểu não phẳng.
Người được Tiêu Tiêu Tiêu đặc biệt mời từ thế giới bên ngoài tới sao có thể là người tầm thường được cơ chứ?
Cộng thêm giọng điệu vô cùng ngông nghênh của Sở Phàm lúc này càng khiến hắn phải cẩn trọng hơn.
Nghe thấy Tiêu Vân Kiếm ra lệnh, mấy tên cấp dưới lập tức xông ra, kề vai chiến đấu với tên đầu tiên.
Nhìn năm kẻ mạnh ở cấp Tiên Thiên đứng trước mặt, Sở Phàm cười nói: “Thế này mới thú vị chứ, lên đi!”
Anh vừa dứt lời.
Năm tên kia đã xông ngay vào Sở Phàm, tốc độ nhanh như chớp.
“Sở Phàm cẩn thận!”
Tiêu Chiếm Hải rung rẩy hét lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.