Chương trước
Chương sau
Dường như thấy được sự ngờ vực của Sở Phàm, người đàn ông lập tức nói: “Cậu đừng hiểu lầm, cá nhân tôi là một fan cứng của tiểu thuyết mạng nước Hoa Hạ, tiếp xúc khá nhiều với văn hóa viễn tưởng, tu tiên của các cậu, vì thế tôi cho rằng cô gái này chắc chắn không phải là người bình thường!”
Nghe vậy Sở Phàm cười bất lực.
Ông này lại là một người bạn quốc tế bị tiểu thuyết mạng đầu độc.
Liệu ông ấy không nghĩ rằng cả nước Hoa Hạ đều là những thần tiên có thể lên trời xuống biển, dời núi lấp bể đó chứ?
Thu lại dòng suy nghĩ, Sở Phàm nói với ông ấy: “Tôi vô cùng biết ơn khi ông đã giúp đỡ bạn tôi. Ông có thể sắp xếp cho tôi một căn phòng không? Tôi muốn chữa trị cho bạn của mình”.
“Cậu học y sao?”
Người đàn ông hơi kinh ngạc hỏi.
“Tôi cũng biết một chút Trung y, hy vọng sẽ không khiến ông chê cười”, Sở Phàm điềm đạm nói.
“Không đâu, không đâu. Tôi rất tò mò về Trung y, hy vọng cậu có thể chỉ bảo!”
Ông bác sĩ lộ ra vẻ mặt vô cùng ham học hỏi, ông dẫn Sở Phàm tới một căn phòng sạch sẽ ở giữa, nói: “Trước khi cậu tới đây, bạn của cậu đã ở căn phòng này, các thiết bị y tế cũng đều ở đây cả, cậu có thể sử dụng để chữa bệnh bất cứ lúc nào”.
“Không cần đâu, tôi có mang theo đồ của mình tới”.
Sở Phàm cười mỉm, từ chối ý tốt của bác sĩ.
Sau đó anh lấy ra một túi đựng kim châm từ trong người ra, chọn ra ba cây châm dài và mảnh rồi đâm vào những vị trí huyệt của Hạ Trúc.
“Ba cây châm này có tác dụng giúp an thần và cầm máu”, Sở Phàm giới thiệu với bác sĩ.
Tiếp đó anh lại lấy ba cây châm khác, đâm vào ba huyệt phần trán Hạ Trúc.
“Ba cây châm này có thể khiến cô ấy rơi vào trạng thái ngủ sâu để tiện cho việc chữa trị”.
Sở Phàm mỉm cười rồi lật người Hạ Trúc – lúc này đã ngủ say, kê cao cằm cô ấy rồi từ từ cởϊ áσ của cô.
Không thể không nói, dáng người Hạ Trúc thật sự rất chuẩn, đặc biệt là cô ấy lại giỏi võ, bình thường chắc chắn cũng chăm chỉ rèn luyện, vì thế tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo, da dẻ hồng hào, chỉ nhìn thôi là đã muốn sờ thử.
Bác sĩ đứng một bên ho khan, vội vàng quay đầu đi, rầu rĩ nói: “Những bước tiếp theo tôi không nhìn nữa, trong quá trình chữa trị cậu cứ nói cho tôi biết là được”.
Thấy vậy Sở Phàm cũng chỉ cười mà không nói gì.
Thực ra anh không hề để bụng nếu bác sĩ tiếp tục nhìn, dù sao anh có thể thấy được, vị bác sĩ này y đức rất cao, ông ấy không hề có ý nghĩ xấu nào trong quá trình chữa trị cho bệnh nhân.
Huống hồ, nếu ông ấy có suy nghĩ xấu xa gì thật thì đã bị Hạ Trúc xử từ lâu rồi, sao có thể giúp cô ấy băng bó cầm máu được chứ, còn gọi điện thoại cho anh tới cứu viện?
Nhưng có lẽ là ông ấy đã hiểu lầm quan hệ giữa anh và Hạ Trúc, vì thế mới lựa chọn tránh mặt đi.
Sở Phàm cũng lười chẳng giải thích nhiều mà bắt đầu tiếp tục lấy thêm vài cây châm, bắt đầu châm cứu cho Hạ Trúc.
Anh vừa châm cứu vừa quan sát, đồng thời cũng giải thích cho bác sĩ nghe về sự kỳ diệu của Trung y.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Sở Phàm cũng xử lý vết thương cho Hạ Trúc xong, anh nhận ra xung quanh những vết dao đâm còn có một chút độc, đối phương đã tẩm độc trên lưỡi dao, thực sự là cố ý muốn dồn người ta vào chỗ chết!
“Đã xử lý xong rồi”.
Mặc quần áo cho Hạ Trúc xong, Sở Phàm điềm nhiên nói.
Mà vị bác sĩ kia sau khi nghe Sở Phàm giải thích trong suốt quá trình châm cứu, ông vô thức thầm khen Trung y của Hoa Hạ thực sự là thâm sâu uyên bác, đặc biệt là những lý luận về huyệt vị, châm cứu, đối với ông đây đều là những thứ vô cùng mới mẻ.
Hơn một tiếng sau, Hạ Trúc dần tỉnh lại từ trong cơn mê man.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường, quan tâm săn sóc mình, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được.
“Cậu chủ, sao cậu lại tới đây?”
Hạ Trúc cất tiếng hỏi.
“Đương nhiên là vì chị rồi. Nếu không chẳng lẽ tôi tới đây du lịch chắc?”, Sở Phàm gắt gỏng.
“Chị nói đi, sao lại thành ra nông nỗi này?”
Sở Phàm ngồi trên ghế cạnh giường, nghiêm túc hỏi.
Hạ Trúc mấp máy môi, bất lực đáp: “Tôi lần theo manh mối mà Phùng Khang Hoa đưa cho, đuổi theo tới nước Đông Hiến để điều tra tin tức về em gái. Mất hơn một tháng trời cuối cùng tôi cũng tìm ra được chút đầu mối, chỉ tiếc là khi tôi sắp sửa được gặp em mình thì lại bị đánh lén!”
“Bị đánh lén?”
Sở Phàm nhíu mày hỏi: “Thực lực của chúng rất mạnh à mà có thể đánh chị thành ra thế này?”
“Thực lực thì cũng bình thường, nhưng thủ đoạn vô cùng quái dị, lần đầu tiên tôi đánh nhau với kẻ như thế nên là dính đòn ngay”, Hạ Trúc đáp.
“Quái dị tới cỡ nào?”
Sở Phàm hào hứng hỏi tiếp.
“Cậu chủ, cậu đã từng nghe tới người sói rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi, chị đừng bảo kẻ đánh chị thành ra thế này là người sói đấy nhé!”, Sở Phàm nhíu mày, kinh ngạc hỏi.
“Đúng, chính là người sói”.
Hạ Trúc sầu não nói: “Đêm tôi bị đánh lén chính là đêm trăng tròn, ban đầu mấy tên đó không phải là đối thủ của tôi, đều bị tôi giải quyết gọn lẹ. Nhưng đúng lúc tôi tưởng mọi chuyện đã xong thì cơ thể bọn chúng đột nhiên biến đổi, trở thành người sói như trong phim vậy đó!”
“Không thể không nói, cái dạng người sói trong truyền thuyết này cũng khó đối phó lắm, tốc độ nhanh lại khỏe, da dẻ lại rất cứng, vũ khí bình thường không thể làm bọn chúng bị thương được!”
“Tôi có thể chạy thoát đã là may lắm rồi!”
Nghe xong Sở Phàm im lặng không nói gì.
Thực tế nếu như trước đây anh sẽ không tin vào chuyện trên đời này có người sói kiểu này.
Bởi vì có người nói cũng có nghĩa là có ma cà rồng còn gì?
Nếu như có ma cà rồng thì chẳng phải sẽ có Curia thần thánh, giáo hội Quang Minh gì đấy sao?
Phải rồi, nếu vậy thì Hoa Hạ chắc chắn phải có những người tu tiên, nếu không thì ai sẽ chống lại được đám sinh vật này chứ?
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ trước kia của anh, kể từ khi anh giác ngộ đạo kiếm và có thể điều khiển được kiếm, anh nhận ra thế giới này bí ẩn hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Thế giới quan trước kia của anh thực sự quá non nớt và nông cạn.
Vì vậy bây giờ cho dù có người nói với anh trên đời này có loài động vật ngoài sức tưởng tượng của con người như người sói thì anh cũng tin.
“Thế chị tìm thấy Phùng Tử Kính chưa?”
Sở Phàm bỗng nhiên đổi chủ đề.
Hạ Trúc đáp: “Manh mối và tôi vừa nói chính là phát hiện ra hành tung của Phùng Tử Kính. Sau khi hắn tới nước Đông Hiến thì đã thiết lập quan hệ mật thiết với một thế lực tại đó, hơn nữa đi đâu cũng đều dẫn theo một cô gái vô cùng trẻ trung xinh đẹp. Tôi nghĩ rằng cô gái đó chính là em gái tôi”.
“Ý chị là, em gái chị và Phùng Tử Kính hiện giờ đang ở bên nhau?”
Sở Phàm có chút bất ngờ.
“Đúng vậy. Chắc chắn em gái tôi đã bị hắn mê hoặc nên mới ở bên cạnh hắn”, Hạ Trúc nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng cô vô cùng tức giận.
“Sau đó trong khi tôi điều tra thì bị một đám người thần bí đánh lén, chính là đám người sói tôi vừa nói đó”.
“Vậy được, chị gửi địa chỉ và ảnh của em gái chị cho tôi, tôi giúp chị đi xem thử xem sao”.
Sở Phàm nói.
“Như vậy không hay lắm đâu, việc tìm em gái là chuyện riêng của tôi”, Hạ Trúc hiếm khi do dự thế này.
Sở Phàm xua tay nói: “Có gì đâu, tiện tay giúp thôi mà. Hơn nữa, chúng ta là anh em đó!”
Vừa nghe thấy hai từ “anh em”, mặt Hạ Trúc bỗng chốc xanh lét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.