Đưa mắt nhìn theo hai đứa bé đi vào nhà, Châu Lê Phươn mới đi theo sau Sở Phàm ra khỏi khu nhà ở, lên một chiếc xe không quá bắt mắt ngồi.
Bên trong xe, Thẩm Lăng Khê đã tẩy trang, để lộ mặt mộc.
Khi Châu Lê Phương lên xe, hai người nhìn nhau, khuôn mặt cả hai nhất thời lộ ra cảm xúc khó tin.
“Lê Phương…”
“Ôi Lăng Khê, là cậu à!”
Thẩm Lăng Khê nhẹ giọng gọi, Châu Lê Phương lại không kìm được mà hai mắt đỏ hồng, tiến lên ôm chặt lấy Thẩm Lăng Khê, trong lời nói nghẹn ngào chứa đầy nỗi nhớ thương và cả tức giận.
“Đồ xấu xa nhà cậu, làm ngôi sao nổi tiếng thì ghê lắm rồi, mặc kệ tớ suốt bao nhiêu năm nay luôn. Cậu có biết tớ nhớ cậu lắm không hả. Lúc tớ cưới cũng không tìm được cậu để làm phù dâu, cậu biết tớ buồn cỡ nào không?”, Châu Lê Phương tức giận không ít, còn mạnh mẽ véo Thẩm Lăng Khê mấy cái.
Thẩm Lăng Khê biết mình không đúng, nên không những không phản kháng mà cứ để cho Châu Lê Phương “trừng phạt” mình.
Một lúc sau, khi hai người đã bình tĩnh lại thì Sở Phàm mới nói: “Được rồi, Lăng Khê, hôm nay chúng ta không chỉ đến để ôn lại chuyện cũ thôi đâu, cô mau nói chuyện chính đi”.
“Chuyện chính, chuyện chính gì cơ?”
Châu Lê Phương ngơ ngác hỏi.
Thẩm Lăng Khê bất lực, bèn đem mọi chuyện kể lại cho Châu Lê Phương nghe.
Châu Lê Phương nghe xong thì liền trở nên tức giận: “Cái tên Chiêm Đào đó thật sự quá khốn nạn, lúc còn ở trường tớ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487983/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.