“Tanh tưởi cỡ nào vậy ạ?”
Sở Phàm nhướng mày, tò mò hỏi.
Bác Đinh ngưng lại một lúc rồi nói: “Anh em tương tàn là chuyện thường thấy nhất, cho nên cậu chủ phải đề cao cảnh giác, cậu nhẫn nhịn không ra tay với bọn họ, không có nghĩa là bọn họ cũng thế!”
“Cháu hiểu rồi”.
Sở Phàm gật đầu rồi cúp máy.
“Cô Tô, cô về bảo bố cô đi tiếp nhận hai công ty vừa mới đến tay ngày hôm nay đi”, quay lại nhìn Tô Yên Nhiên đang đứng cạnh mình, Sở Phàm cười nói.
“Là... Là thật sao?”
Tô Yên Nhiên không dám tin những gì mình vừa nghe được, suýt chút nữa thì tưởng là mình đang mơ.
“Đương nhiên là thật rồi, ngoài chuyện này ra thì bố cô vẫn là một doanh nhân thành đạt, nếu không cũng sẽ không biến một siêu thị nhỏ thâm hụt ngân sách liên miên thành một trung tâm thương mại lớn như bây giờ”,
“Nhưng ai rồi cũng có lúc sai lầm, phạm lỗi không đáng sợ, đáng sợ là phạm những lỗi y hệt, tôi cho hai người cơ hội chứng minh bản thân một lần nữa, mong rằng bố cô có thể lấy lại tinh thần và dốc sức làm việc!”
Sở Phàm vừa bước đến chỗ ô tô vừa bình thản nói với Tô Yên Nhiên.
Giây phút ấy, Tô Yên Nhiên nhìn bóng dáng của Sở Phàm, ánh mắt xinh đẹp lóe lên những tia sáng rực rỡ.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì chiếc xe chở Sở Phàm đã rời đi, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt của Tô Yên Nhiên, khiến cô ấy vô cùng nuối tiếc.
Sở Phàm ngồi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487978/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.