Nói xong, Tôn Thừa đi lên phía trước, giơ tay đánh mạnh về phía Sở Phàm.
Vừa rồi nếu không phải do sơ suất thì anh ta làm sao có thể bị Sở Phàm dẫm đạp trước mặt bao nhiêu người như vậy được?
Cái cảm giác nhục nhã đó khiến anh ta chỉ muốn lột da tróc thịt Sở Phàm luôn thôi!
Nhưng khi thấy Sở Phàm lại có người giúp đỡ thế này, phản xạ đầu tiên của anh ta chính là phải gọi thêm mấy người đến giúp mới được.
Dù sao giờ đang ở thành phố Đông Hoa, chẳng phải là sân nhà của nhà họ Tôn hay sao, anh ta không có lý do gì phải sợ một kẻ thiên hạ đến cả.
Chỉ là điện thoại còn chưa kịp gọi đi đã bị ông già chết tiệt kia làm hỏng, nếu đã như vậy anh ta chỉ còn cách hành động một mình để lấy lại danh dự mới được!
“Bụp!”
Một cái tát giáng xuống, Sở Phàm chậm rãi giơ tay phải lên, và trong tích tắc đã tóm được ngay cánh tay còn lại của Tôn Thừa.
“Xem ra giờ đến cánh tay này anh cũng không cần nữa nhỉ!”
Sở Phàm nhìn liếc Tôn Thừa một cái rồi bắt đầu vặn mạnh.
Lần này Tôn Thừa đã có chuẩn bị trước, phần hông của anh ta gồng lên, cả người xoay theo cái vặn tay khiến cho cú vặn của Sở Phàm thất bại, sau đó anh ta đá một phát về phía ngực Sở Phàm.
Cú đá này anh ta đã vận dụng hết khả năng của mình, người bình thường khó mà đỡ nổi!
Cho dù là người luyện võ như Sở Phàm nếu dính phải cú đá này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487946/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.