Lúc này, Giang Mậu đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn Sở Phàm.
“Cậu Phàm, thật ra khi nghe cậu nói xong, tôi nghĩ các anh em ở đây cũng giống tôi, cảm thấy e dè và sợ hãi về cái tổ chức sát thủ tên Điển Ngục đó!”,
“Nhưng chúng tôi sẽ không lùi bước, từ giây phút chúng tôi tin tưởng cậu sẽ đưa chúng tôi đi đến thành công thì chúng ta coi như ở trên cùng một con thuyền rồi”,
“Không lẽ cậu cho rằng hôm nay chúng tôi đi ra khỏi đây, cắt đứt quan hệ với cậu thì có thể được bình yên sao?”,
“Cho dù người của Điển Ngục không tìm đến chúng tôi thì những người mà chúng tôi đắc tội sau những lần chinh chiến khắp nơi sẽ cho chúng tôi cơ hội được sống yên ổn chắc?”,
“Cho nên, chuyện đã đến nước này, chúng tôi chỉ có thể cắn răng cùng cậu xông lên!”,
“Không cần biết bọn chúng ghê gớm cỡ nào, cứ xông lên đã rồi tính. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, nếu đánh không lại thì Giang Mậu tôi nộp mạng cho bọn chúng là được chứ gì!”,
“Các anh em Phàm Giới chúng ta đã từng đánh nhau, bị thương, chạy trốn, nhưng chưa bao giờ sợ hãi hết, có đúng không, các anh em!!”
Câu cuối cùng, Giang Mậu xoay người lại hét to với cả nhóm người trong phòng họp.
Tiếng gào này của Giang Mậu làm không khí của căn phòng sôi sục lên, mặt ai cũng đỏ lên vì hào hứng, nắm tay hô lớn: “Đúng, anh em Phàm Giới chúng ta thì sợ gì, anh Phàm muốn chiến thì chúng ta cũng chiến!”
Không thể không nói, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487919/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.