“Dao Dao... Anh không có bỏ mặc hai người mà!”
Sở Phàm nhìn bóng dáng Trần Mộng Dao đang chạy đi, vội vàng gọi theo.
Khi anh chuẩn bị đuổi theo để giải thích thì Kiều Tuyết ở bên cạnh kéo anh lại: “Sở Phàm, giờ cậu chạy theo làm gì, để Dao Dao bình tĩnh lại đã!”
“Chị Tuyết, chị biết tôi không hề bỏ mặc hai người mà, tôi không thể để Dao Dao hiểu lầm tôi được!”
Sở Phàm hơi lo lắng, người làm anh mất khống chế thế này chắc cũng chỉ có Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết mà thôi.
Kiều Tuyết lắc đầu, bất lực nói: “Trong phương diện tình cảm thì cậu đúng là ngốc nghếch thật đấy!”
“Lần trước vì cứu tôi và Dao Dao mà cậu đã dẫn người xông đến núi Ngũ Vân, chuyện qua chưa được bao lâu, sao chúng tôi lại không hiểu được sự quan tâm của cậu với chúng tôi chứ?”
“Dao Dao tức giận với cậu như vậy là vì từ khi cậu tiếp quản cao ốc Thiên Môn, cậu càng ngày càng dành ít thời gian cho em ấy, cậu còn nhớ lần gần nhất hai người đi chơi là khi nào không?”
Nghe vậy, Sở Phàm không khỏi sững sờ, sau đó thì im lặng suy tư.
Kiều Tuyết tiếp tục nói: “Dao Dao rất ngoan, rất nghe lời, em ấy biết cậu bận rộn công việc, mà em ấy thì không giúp gì được cho cậu, nên em ấy tình nguyện làm một bình hoa ở nhà để không gây thêm phiền phức cho cậu, không khiến cậu lo lắng, như vậy là em ấy đã mãn nguyện lắm rồi”
“Nhưng mà, đứa bé ngoan thì sẽ không có kẹo ăn sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487905/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.