“Cô có thôi đi không, tôi có phải là người phạm pháp đâu mà cô cứ lao vào đánh tôi làm gì?”
Bị người phụ nữ kia tấn công liên tục, Sở Phàm cảm thấy tức tối hẳn lên.
Hoàng Phụng cười khẩy một tiếng và không hề ngừng tay lại, cô cho rằng mục tiêu vốn dĩ phải do cô giải quyết thế mà đều bị Sở Phàm xử hết, như vậy lần này cô đến đây còn có ý nghĩa gì nữa?
Hành động kiểu này của Sở Phàm không chỉ là cướp cơ hội của cô, mà còn là khinh thường cô nữa.
Nghĩ vậy, cô quất chiếc roi sắt càng mạnh hơn, mỗi một lần tấn công là một lần nhắm thẳng vào Sở Phàm.
Lúc này, Sở Phàm đã hoàn toàn tức giận!
Anh hừ một tiếng, lấy chân đạp văng chiếc roi sắt đang vung tới, anh lao về phía trước nhanh như chớp giơ tay tóm lấy cổ Hoàng Phụng rồi lấy sức nhấc cô lên!
“Cái gì?!”
Vẻ mặt Hoàng Phụng đột nhiên biến sắc, không dám tin một người vừa rồi còn bị cô đánh cho nhảy né tứ tung mà giờ tốc độ lại nhanh như thế, vậy chắc chắn trước đó là do anh ta đã cố tình che giấu thực lực rồi!
Đồ đáng ghét!
Hoàng Phụng cắn chặt răng, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay Sở Phàm.
Nhưng Sở Phàm là một người luyện võ, thực lực của Hoàng Phụng tuy không yếu, nhưng vẫn chưa thể là đối thủ của Sở Phàm được.
“Anh buông tôi ra!”
Hoàng Phụng vừa giãy giụa vừa hét.
Sở Phàm nhìn trừng trừng người phụ nữ này một cái rồi vung tay quăng cô ra.
Suy cho cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487902/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.