Vốn tưởng Sở Phàm sẽ vui vẻ nhường lại vị trí, ngồi đợi chia lợi nhuận nhưng không ngờ rằng cái tên này lại từ chối ông ta.
“Cậu Sở, cậu có biết mình đang nói gì không?”, Lý Ý Đức hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói.
“Nếu ông nghễnh ngãng, cần tôi nói lại thì tôi rất sẵn lòng”, Sở Phàm nhếch miệng cười, bày ra vẻ mặt không sao đâu.
Lý Ý Đức cắn chặt răng nói: “Cậu Sở, chuyện tốt thế này sao cậu lại từ chối. Tôi chỉ cần cái vị trí chủ tịch hội đồng quản trị và cái quyền điều hành thôi. Cổ đông lớn nhất vẫn là cậu, lợi nhuận mỗi năm nhiều nhất vẫn là cao ốc Thiên Môn. Tôi thật sự không hiểu vì sao cậu lại từ chối”.
“Được, vậy để tôi nói thật!”
Sở Phàm ngả người về sau tựa lên ghế sô pha với một tư thế thoải mái nhất. Minh Khê chủ động đặt cánh tay ngọc ngà của mình lên vai anh, nhẹ nhàng mát xa cho anh, cảnh tượng trông rất giống ông chủ và cô hầu. Anh nói: “Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ kỹ lý do từ chối nhưng tôi chỉ đơn giản là không muốn cho ông cơ hội này mà thôi”.
“Tại sao?”
Lý Ý Đức ngạc nhiên đứng dậy: “Kể từ lúc chúng ta quen biết cho tới giờ chỉ phát sinh mẫu thuẫn nhỏ lúc đầu nhưng tôi không hề tiếp tục đắc tội với cậu, thậm chí để tỏ thiện chí của mình, tôi còn phải dặn dò con trai mình nếu gặp cậu thì phải tránh đi, không được để cậu tức giận”.
“Cậu Sở, tôi đã bày tỏ thành ý của mình rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487896/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.