“Anh… Anh Sở Phàm, anh vẫn chưa ngủ sao?”
Trần Mộng Dao lúng túng cười, hỏi người đàn ông đang đè lên người mình..
Sở Phàm nhướn mày, cười nhẹ: “Anh ngủ hay chưa không quan trọng, quan trọng là sao em lại lén lút chạy tới chỗ anh hả?”
“Bởi vì, bởi vì em sợ”.
Trần Mộng Dao cắn môi, chậm chạp nói.
Sở Phàm mím môi, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, cười nhẹ, nói: “Vậy em tới chỗ anh làm gì, ở cạnh anh thì không sợ nữa à?”
“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần anh ở đây thì em sẽ không bao giờ sợ nữa hết!”
Trần Mộng Dao rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Sở Phàm, ngả đầu vào lòng anh, lí nhí nói.
Thấy cô gái này yêu mình sâu đậm như vậy, ánh mắt Sở Phàm hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, anh cũng ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Vậy tối nay em ngủ với anh nhé, sẽ không sợ nữa”.
Thực ra, vào lúc Trần Mộng Dao bước vào, trong đầu Sở Phàm nảy ra rất nhiều suy nghĩ đen tối, nhưng hiện tại, anh lại không còn những ý nghĩ đó nữa, mà chỉ muốn ôm Trần Mộng Dao để cô ngủ ngon mà thôi.
Trong căn phòng yên tĩnh là những tiếng hít thở thật đều, hai người ngủ lúc nào không biết, một đêm cứ thế bình lặng trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phàm tỉnh dậy. Thật ra từ khi anh tu luyện cuốn “Thuật Thổ Nạp” thì anh rất ít khi thật sự ngủ như tối qua. Mặc dù nói không ngủ cũng không sao, nhưng ngủ là một loại phản ứng bản năng của con người sau khi mệt mỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487880/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.