“Chết tiệt!”
Ông Quách hét lên một tiếng, nắm bàn tay lại vận chuyển nội lực rồi lao lên tóm lấy tay Sở Phàm.
Kể cả thực lực của Sở Phàm có mạnh đến đâu, cùng lắm cũng chỉ là võ công đánh đấm lợi hại chút, còn hạn chế lớn nhất của cậu ta chính là nội lực chưa đủ mạnh.
Dù sao những thứ như nội lực cần tích lũy từng chút một, vừa rồi đọ nắm đấm Sở Phàm có thể chiếm ưu thế, nhưng nếu đọ nội lực, cậu ta chắc chắn không phải là đối thủ của ông.
Ông Quách nghĩ thầm trong bụng, nội lực hội tụ trong tay ông ta lại được tăng lên!
Cuối cùng, hai bàn tay của hai người đập vào nhau, cảnh tượng Sở Phàm bị một chiêu của ông ta làm gãy tay đã không xuất hiện như những gì ông ta nghĩ, mà ngược lại cổ tay và ngón tay của ông ta lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên khiến người ta cảm thấy tê dại.
Chỉ thấy bàn tay của ông Quách đang bị vẹo sang một phía, các khớp xương đốt ngót tay ông ta bị gãy từng đốt một, chỗ bị gãy còn lòi ra xương trắng.
“Ông Quách!!”
Hai người thanh niên trẻ hét lên, nhanh chóng lao về phía Sở Phàm.
Nhưng đến ông Quách còn không phải là đối thủ của Sở Phàm thì hai người họ làm được gì.
Chỉ sau vài chiêu, hai người đó đã bị Sở Phàm đấm cho gã gục xuống đất, gãy mấy cái xương sườn.
“Mày, rốt cuộc mày là ai?”
Ông Quách đỡ cổ tay của mình, ánh mắt khủng hoảng nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487858/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.