“Ơ!”
Một nụ hôn bất ngờ khiến Sở Phàm không kịp trở tay, tuy anh cũng không định tránh đâu, nhưng khoảnh khắc đó đúng là khiến anh bất ngờ thật.
Chuyện này là thế nào vậy, cách mà nhà họ Phương thể hiện sự hiếu khách lại phóng khoáng như vậy á?
Văn Thủy Nhu đứng bên cạnh thẫn thờ, đôi mắt trong trẻo kia hơi có một chút thất vọng và buồn bã, nếu cô cũng mạnh dạn như vậy thì......
Đúng lúc Sở Phàm còn đang kinh ngạc không biết đã xảy ra chuyện gì thì thấy những tiếng bước chân chắc nịch từ căn biệt thự đi ra.
Sở Phàm đánh mắt nhìn, thấy đám người nhà họ Phương và Phương Chiến Thiên đang vội vàng chạy tới, mà trong đám người đó còn có một khuôn mặt hơi lạ, chắc là khách của nhà họ Phương.
“Anh Sở...... Tiểu Duyên, em đang làm cái gì vậy?!”
Phương Chiến Thiên lại gần, thấy em gái mình lại đang ôm cổ Sở Phàm, mắt nhắm nghiền, đang hôn lên môi Sở Phàm một cách cuồng nhiệt, khiến cậu ấy sững sờ luôn tại trận.
Đám người nhà họ Phương cũng giật mình, kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra.
Còn người lạ kia thì sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt đằng đằng sát khí, như thể anh ta vừa bị người khác cướp mất món đồ mà anh ta yêu thích vậy.
Hơn mười giây sau, Phương Duyên mới từ từ buông Sở Phàm ra một cách không nỡ, nhưng vẫn giữ cái tư thế nép vào lòng anh.
Cô quay đầu lại nhìn anh mình một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Anh, em đã bảo anh rồi còn gì, em có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487832/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.