“Cậu Lý, chính là thằng này gây rối, còn đánh anh em của chúng tôi nữa!”
Nhị Thuận Tử không để ý tới nụ cười của Sở Phàm, còn vội vã kể lể với người đàn ông đằng sau.
Đúng lúc hắn nghĩ rằng hắn tìm được chỗ dựa để dạy dỗ cho Sở Phàm một bài học đến nơi đến chốn thì bỗng nhiên Sở Phàm đứng dậy, nhìn về người đàn ông đứng sau hắn, nhếch miệng cười: “Lý Triều, mới mấy ngày không gặp, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Đúng thế, chỗ dựa của Nhị Thuận Tử lúc này chính là Lý Triều, con trai của Lý Ý Đức.
Lý Triều nhìn thấy Sở Phàm thì mặt cũng biến sắc, ánh mắt vô thức lộ ra vẻ hoảng hốt, sao lại là cái thằng này?!
Nhị Thuận Tử vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của Lý Triều, hắn trộm nghĩ “Thằng này biết cậu chủ nhà mình tên là Lý Triều á? Nhưng biết thì đã đành, thế mà hắn còn dám gọi thẳng tên húy của cậu chủ, không phải hắn tưởng cậu Lý là người dễ bắt nạt đó chứ?”
Nhị Thuận Tử cười khẩy trong bụng.
Hắn bước lên phía trước, gào mồm lên chửi: “Đồ chó má không biết điều, tên cậu chủ nhà tao là để mày gọi à, cẩn thận tao cào rách mồm mày đấy!”
Nói xong hắn quay sang nhìn Lý Triều, dù sao Lý Triều cũng dẫn bao nhiêu đàn em tới đây, hắn không tin thằng cha này dám đánh trả!
Nghĩ vậy, Nhị Thuận Tử đi tới trước mặt Sở Phàm, giơ tay lên định cho anh một cái bạt tai!
“Choang!” một tiếng loảng xoảng.
Một chai bia đáp thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487830/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.