Mọi người kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ rằng trên đời này lại có kẻ không sợ chết.
Kể cả là phản đối, cũng đừng nói trước mặt nhiều người như vậy, tưởng Lý Ý Đức hiền lành lắm à?
Nghĩ như vậy, mọi người liền nhìn về phía người vừa nói, xem ai mà cả gan như thế.
“Sở Phàm?!”
“Cậu ta nông nổi quá!”
“Cậu ta mới vừa rồi còn đánh con trai Lý Ý Đức, giờ lại còn là người đầu tiên phản đối Lý Ý Đức, thù hằn gì không biết?”
Mọi người bàn tán mà Sở Phàm cũng không để tâm.
Anh đứng ra phản đối đầu tiên không phải vì thù hằn gì mà kế hoạch này thực sự có sơ hở.
Lý Ý Đức ánh mắt tối lại, lạnh lùng nhìn Sở Phàm. Một hồi lâu sau ông ta mới nhếch miệng cười hỏi: “Cậu Sở phản đối kế hoạch của tôi có phải vì nó có gì không thỏa đáng không?”
“Ông Lý”.
Sở Phàm tiến lên một bước, nghiêm túc nói: “Thành lập liên minh kinh doanh vốn đã không phải chuyện nhỏ gì, nếu ông thật sự có thành ý, hoàn toàn có thể nói trước ý định với mọi người mấy lần, thu thập ý kiến mọi người rồi cuối cùng mới quyết định rốt cuộc phải làm sao”.
“Chứ không phải giống như ông hôm nay, bỗng nhiên tổ chức một buổi tiệc, ném ra một cái kế hoạch, rồi ép hỏi mọi người đồng ý hay không, như thế thật sự không hợp lý”.
“Ha ha...”
Lý Ý Đức khẽ mỉm cười, nheo mắt nói: “Cậu Sở đang dạy tôi phải làm gì đấy à”
“Nếu ông cho là thế thì cũng được”.
Sở Phàm cười lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487820/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.