“Có chuyện gì không?”
Dừng mạch suy nghĩ, Sở Phàm nhìn Lý Triều hỏi.
Lý Triều đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng hướng chỉ sang hướng bên cạnh, nói: “Phiền tránh sang một bên, tôi không đến tìm anh”.
Nói rồi anh ta liền đẩy vai Sở Phàm.
Hiển nhiên, mục tiêu của anh ta là Hạ Trúc.
Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay của Lý Triều. Anh chỉ mới hơi dùng lực một chút mà mặt Lý Triều đột nhiên biến sắc.
“Cô ấy đi cùng với tôi, tôi không muốn người đàn ông khác tới quấy rầy cô ấy, biết điều thì cút xa một chút!”, thấy Lý Triều đau tới suýt thì hét lên, Sở Phàm bèn buông tay rồi nói với giọng đầy uy hϊếp.
“Ranh con, mày có vẻ không biết rõ thân phận của mình nhỉ, ai cho mày cái gan động vào tao thế, tưởng cao ốc Thiên Môn là ghê gớm lắm à? Ông đây đã nhắm cô gái nào thì có thoát đằng trời!”, Lý Triều nắm cổ tay mình, ánh mắt dữ tợn nói.
Sở phàm nhún vai, cười chế nhạo: “Mấy lời này bố anh nói còn có trọng lượng chứ anh là cái thá gì?”
Lời vừa nói ra, những người khách hóng chuyện xung quanh bật cười thành tiếng.
Quả đúng như Sở Phàm nói, Lý Triều dám hống hách như vậy là dựa vào bố anh ta là Lý Ý Đức. Nhưng Sở Phàm tuổi còn trẻ, đã lên làm chủ cao ốc Thiên Môn, hơn nữa trải qua đợt phong ba lần trước mà cao ốc Thiên Môn còn phát triển mạnh mẽ và ổn định hơn cả trước kia.
Điều này khiến cho giới kinh doanh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487818/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.