Còn về đứa trẻ này, ai biết nguồn gốc từ đâu, nhà họ Trần chỉ là một dòng họ bé, đương nhiên là không dám nhận.
Nhưng sư thái ở chùa không nhẫn tâm để bé gái bị bỏ rơi mồ côi bèn nói Trần Mộng Dao có thể trừ tà, như vậy mới khiến bà Trần mê tín nghiến răng nhận Trần Mộng Dao về nuôi.
Vì thế muốn điều tra ra được thân thế của Trần Mộng Dao, quan trọng nhất chính là tìm được cái áo bông sợi vàng và miếng ngọc bội kia.
“Vậy thì cái áo bông và miếng ngọc bội đang ở đâu?”, Sở Phàm nheo mắt hỏi.
“Điều đó thì làm sao bọn tôi biết được, chẳng lẽ nhà họ Trần mang về rồi còn báo cáo với bọn tôi chắc”, Bạch Siêu trợn mắt hằn học nói.
Sau đó hắn hôn cái thẻ ngân hàng trong tay, vui vẻ nói với Sở Phàm: “Được rồi, tiền bọn tao lấy được rồi, tin tức thì mày cũng biết rồi, chúng ta hai bên đều sòng phẳng rồi nhé”.
Nói xong Bạch Siêu liếc sang Bạch Kiệt, hai người chuẩn bị đi thì đột nhiên cửa văn phòng mở ra, một nhóm cảnh sát từ bên ngoài xông vào!
“Tên họ Sở kia, mày dám chơi bọn tao!!”
Bạch Siêu vừa nhìn thấy nhân viên chấp pháp thì hiểu ngay mình bị xỏ, phẫn nộ gào tên Sở Phàm.
Sở Phàm cười khẩy, nói: “Các cậu nói gì cơ? Không hút thuốc phiện, không tàng trữ thuốc phiện, không qua lại với những phần tử nghiện hút như các cậu, phát hiện ra có người nghiện hút thì phải báo ngay cho cảnh sát, đây không phải là trách nhiệm của mỗi công dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487801/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.