Sở Trung Lầu và Liễu Yến Hương bất lực, chỉ có thể rời khỏi đó. 
Ở nhà họ Sở, ông chủ chính là trời, là người giữ quyền uy tuyệt đối. Khi ông vui vẻ thì có thể tán chuyện cười trên trời dưới biển gì cũng được, nhưng khi ông nổi giận thì bất cứ ai dám thách thức quyền uy của ông, nghi ngờ ông thì đều phải trả giá đắt. 
Chi bằng nghe lời ông nói, tranh thủ lúc còn trẻ thì nhận nuôi đứa khác, nuôi nấng cho nên người. 
Ở bên ngoài, Sở Trung Lầu hằn học trừng mắt nhìn Sở Phàm, gằn giọng chửi rủa: “Đúng là không biết điều, giống hệt bố mày ngày xưa, sớm muộn gì thì mày cũng sẽ có kết cục giống bố mẹ mày mà thôi!” 
Mặt Sở Phàm biến sắc, vội hỏi: “Chú năm, chú biết chuyện của bố mẹ cháu sao?” 
“Biết thì sao? Mày tưởng tao sẽ nói cho mày nghe à? Đừng có mơ, hừ!”, Sở Trung Lầu phủi tay áo đi thẳng, không thèm ngoảnh đầu lại. 
Sở Phàm đứng đó, trong mắt toát lên vẻ trầm tư suy nghĩ. 
Xem ra, năm đó bố mẹ anh mất tích không hề đơn giản, chắc chắn có điều gì bí mật quan trọng trong đó, nếu không thì cũng sẽ không khiến người lớn trong nhà ai cũng kiêng kỵ, né tránh chuyện này. 
Vừa nãy trông thì có vẻ như Sở Trung Lầu không nói cho Sở Phàm nghe là vì ông ta đang tức giận nhưng Sở Phàm lại nhận ra trong ánh mắt ông ta hiện lên vẻ sợ hãi, cứ như là nhớ lại chuyện gì đó vô cùng khủng khϊếp vậy. 
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487793/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.