“Vậy thì điều tra cho kỹ, xem xem rốt cuộc chuyện là thế nào”.
Sở Thiên Hùng thản nhiên nói, dường như ông không hề đau đầu bởi chuyện này: “Tôi muốn xem thử kẻ nào dám giở trò với nhà họ Sở chúng ta!”
“Rõ!”
Bác Cung chắp tay nói, sau đó lập tức dẫn người ra khỏi phòng sách.
Sở Thiên Hùng quay sang nhìn hai anh em Sở Phàm và Sở Thiên, cười nói: “Hai anh em các cháu từ bé đã thân nhau, vốn là ông còn lo hai đứa lâu ngày không gặp nên sẽ xa cách, nhưng xem ra hai đứa vẫn là hai anh em khiến ông yên tâm nhất”.
Sở Phàm và Sở Thiên nhìn nhau cười, ăn ý gật đầu.
Sở Thiên Hùng bùi ngùi nói: “Một dòng họ lớn, đặc biệt là dòng họ lớn như nhà họ Sở chúng ta, có thể có tranh đấu nội bộ, cũng có thể tranh giành quyết liệt, nhưng sẽ không bao giờ có chuyện một người có thể một tay che trời, người ta vẫn nói một người thì không thể làm nên việc lớn, mấy đứa kia chẳng có bản lĩnh gì mấy nhưng đứa nào đứa nấy đều dã tâm tham vọng rất lớn, cho dù ông có giao lại dòng họ cho bọn họ thì làm sao bọn họ có thể làm nên cơm cháo gì được đây?”
Khi nói những lời này, Sở Thiên Hùng không giấu nổi sự thất vọng.
Từ bé ông đã yêu thương Sở Phàm là vì bố mẹ Sở Phàm đã hy sinh vì nhà họ Sở, từ nhỏ Sở Phàm đã mất cả cha lẫn mẹ, người làm ông như ông đương nhiên là sẽ quan tâm anh nhiều hơn.
Chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487789/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.