Thế nhưng chưa đợi anh kịp hiểu thì bác Cung đeo bảng tên có chữ “pháp” trước ngực đã đi xuống.
“Bác…Bác Cung!”
Sở Vân cũng biết bác Cung, lúc này nhìn thấy ông ấy thì lại chẳng khác gì thấy kẻ thù, vừa sợ sệt vừa căng thẳng.
Bác Cung đi tới trước mặt Sở Vân, thở dài nói: “Sớm biết trước như vậy sao lúc đầu còn làm thế?”
Sau đó ông ấy phẩy tay, hai thành viên đội chấp pháp đằng sau lập tức cởi chiếc còng tay của Sở Vân ra để thay bằng chiếc còng tay đặc thù của nhà họ Sở, chuẩn bị áp tải cậu ta lên tầng.
Sắc mặt Sở Vân vô cùng tuyệt vọng, dường như đã đoán được kết cục của bản thân. Lúc cậu ta đi ngang qua Sở Phàm thì gào thét lên: “Sở Phàm, anh đừng tưởng xử được tôi thì anh có thể lên làm người thừa kế nhà họ Sở!”
“Từ nhỏ anh đã được ông nuông chiều, mọi người đều quan tâm đến anh. Tại sao cùng là con cháu mà ông lại chỉ đối xử tốt với anh? Anh tưởng rằng người hận anh, muốn anh chết đi chỉ có mỗi tôi hay sao?”
“Hahaha, đúng là ông nuông chiều anh nhưng cũng là hại anh. Anh cứ đợi mà xem, kể cả tôi có thất bại nhưng sớm thôi, sẽ có nhiều người tới làm phiền anh hơn đấy!”
“Bất kể sau này họ cạnh tranh thế nào nhưng mục tiêu hiện tại của họ thì đều là anh! Hahaha!”
Cậu ta gào lạc cả giọng rồi bị áp tải ra khỏi tầng hầm.
Sắc mặt của Sở Phàm hơi nhợt nhạt nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể cười gượng, lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487780/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.