Anh tìm được một cái màn che treo lên hai bên đầu giường, bóng hai người đột nhiên trở nên mờ ảo.
Điều này khiến Châu Khải giận tím mặt, hét lớn: “Thằng họ Sở kia mày làm cái khỉ gì thế? Chữa bệnh thôi mà, có gì khuất tất đâu, kéo màn ra ngay cho tao!”
Thế nhưng dù anh ta có kêu gào thế nào thì Sở Phàm vẫn chẳng hề để ý.
Vệ sĩ nhà họ Châu muốn đi ra kéo màn nhưng lại bị ông lão áo xám đứng ở góc phòng lườm cho một cái, sợ đến run rẩy.
Che màn xong Sở Phàm nói: “Vẫn là cách chữa cũ. Nằm sấp quay lại, cởi đồ đến tầm eo là được rồi”.
Đổng Uyển Ngâm không do dự gì mà nghe lời quay người lại cởi đồ xuống để lộ tấm lưng trắng muốt ngọc ngà.
Tuy đây cũng chẳng phải lần đầu nhìn thấy nhưng Sở Phàm vẫn bị cơ thể đẹp đẽ của Đổng Uyển Ngâm làm cho ngây người. Sở Phàm vội vã lấy lại tinh thần rồi bỏ châm bạc ra, bắt đầu châm cứu theo phương pháp mà sách cổ viết.
Lần châm cứu này khó hơn bất cứ lần nào trước đây bởi ngoài yêu cầu cao đối với chuyên môn của người châm cứu thì đây còn là lần đầu tiên mà Sở Phàm dùng cách chữa bệnh châm cứu này.
Nhưng may là anh không để xảy ra sơ suất gì cả. Khi những chiếc châm bạc được cắm hết đúng các huyệt vị thì lưng Đổng Uyển Ngâm xuất hiện các lỗ hở rồi bỗng nhiên rỉ ra thứ gì đó màu đen và mùi hôi tanh.
Đây chính là độc đế cốt. Nếu không dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487777/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.