“Mày không nhìn thấy tao đang chuẩn bị tiếp đón người nhà vợ tao à? Mày là cái thá gì mà bắt tao bỏ mặc người nhà để bàn chuyện hợp tác với mày trước?”, Lý Trường Xuân vênh mặt lên, hếch mũi nhìn Sở Phàm, giọng điệu khinh khỉnh. 
Sở Phàm nghe xong suýt chút nữa thì bật cười, nói: “Ông Lý, tôi cho ông thêm một cơ hội nữa, ông có chắc chắn không rút lại những lời vừa nói?” 
“Rút cái gì?” 
Lý Trường Xuân trợn mắt, bất mãn nói: “Mày chỉ là một con chó hoang bị đuổi ra khỏi cao ốc Thiên Môn, còn tưởng mình vẫn là cậu chủ à? Tao nói cho mày biết, tao đồng ý gặp mày là đã nể mặt bác Đinh lắm rồi, mày lại còn đòi hỏi à?” 
“Muốn gặp tao đàm phán hợp tác thì cứ đợi ở đấy, đợi đến khi nào tao tiếp nhà vợ ăn cơm tối xong cái đã, rồi gặp mày sau!” 
“Đương nhiên, nếu như đợi tới lúc tao đi ra mà mày về rồi thì xin lỗi, mày không còn cơ hội hợp tác với nhà họ Lý tao nữa, tới lúc đó cho dù mày có kêu khóc cầu xin tao, tao cũng mặc kệ hiểu chưa?” 
Nói xong, Lý Trường Xuân ôm eo Trần Mộng Vũ, chuẩn bị đỡ bà Trần đi vào. 
Sở Phàm vẫn còn đang sững sờ, tên Lý Trường Xuân này lấy tự tin ở đâu ra vậy, còn bắt anh đứng đợi ở đây, đợi đến khi ông ta ăn cơm tối xong? Bây giờ trời vẫn còn sáng, ý ông ta là bắt anh đợi cả một ngày? 
Lại còn bảo anh kêu khóc cầu xin ông ta hợp tác? Đầu ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487764/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.