“Anh nói sao cơ?”
Hứa Uyển Thu vẫn còn đang kinh ngạc về sự thay đổi tình hình thì Sở Phàm đã ôm chặt lấy eo cô, dứt khoát quay người không chút do dự lao thẳng vào bức tường kính cạnh hành lang đạp vỡ kính mà nhảy xuống.
“Á!”
Hứa Uyển Thu hét lên một tiếng chói tai, cô ôm chặt lấy Sở Phàm, trong lòng thầm nghĩ lần này thực sự chết chắc rồi, đây hẳn là tầng hai mươi cơ mà, người bình thường mà nhảy từ độ cao này xuống thì làm gì còn sống nổi nữa.
Nhưng mà đợi một lúc lâu mà cô vẫn chưa thấy cảm giác đau đớn khi rơi mạnh xuống đất.
Cô tò mò mở mắt ra mới phát hiện rằng Sở Phàm dùng một tay ôm cô, còn một tay bám vào dây sắt của những máy điều hoà, rồi trượt xuống từng tầng từng tầng một.
Sài Tiến chạy lại bên cạnh hành lang nhìn xuống, ông ta chỉ biết lắc đầu thở dài nói: “Cậu hai đúng là anh hùng đấy, cách này mà cậu ấy cũng nghĩ ra được, được đó”.
Sau đó ông ta liếc mắt sang Minh Khê đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói: “Minh Khê, lần này cô làm rất tốt, từ nay về sau cô sẽ trở thành cánh tay đắc lực của cậu ba, trước đây cậu hai đối đãi với cô như thế nào thì giờ cậu ba sẽ đối xử với cô gấp cả trăm lần như thế.”
Minh Khê mỉm cười: “Cảm ơn bác Sài, đây là việc tôi nên làm mà, nhưng tiếc là lại không bắt được cậu hai”.
“Không cần đâu”.
Sài Tiến khẽ lắc đầu nói: “Lần này có một chuyện cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487756/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.