Sở Phàm hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào đám người kia. 
Đây có lẽ là mối nguy lớn nhất mà anh gặp phải từ trước tới giờ. Nếu không xử lý thận trọng rất có thể anh sẽ phải bỏ mạng ở đây. 
Nhưng kể cả như thế anh cũng không thể làm liên lụy người vô tội được. 
Anh lặng lẽ đi tới cạnh ghế lái, nói với giọng chỉ có tài xế mới nghe được: “Bác tài, chút nữa tôi đánh nhau với chúng thì bác cứ lái xe xông thẳng ra, đâm phải chúng cũng đừng sợ. Bọn này liều mạng lắm, bác mà không chạy đi thì không thoát được đâu!” 
Tài xế vừa nghe câu này xong thì sắc mặt trở nên trắng bệch nhưng vẫn cố cắn răng mà gật đầu. 
Ngay sau đó Sở Phàm giẫm mạnh chân xuống nền đất, lao như một cơn gió thẳng tới đám côn đồ đang gầm gậy gộc ấy. 
Rõ ràng là sức lực của đám côn đồ này không hề đáng sợ như cặp anh em song sinh kia chỉ là số lượng đông mà thôi. Với sức của Sở Phàm như bây giờ có lẽ vẫn chống đỡ được một lúc để tạo cơ hội cho tài xế chạy thoát. 
“Hừ, còn ngoan cố chống cự!” 
Tên anh cả của cặp song sinh cười nhạt một tiếng rồi gồng người lên, mở rộng cánh tay xông đến phía Sở Phàm như một con chim ưng oai hùng. 
Hiển nhiên đây cũng là một kẻ học võ hơn nữa nội lực còn rất mạnh, hoàn toàn không phải đối thủ của một người chỉ vừa mới học võ như Sở Phàm. 
Nhưng Sở Phàm không đánh nhau với hắn mà chỉ giải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487746/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.