Nhưng nếu bởi vì chuyện này mà để những thế lực đen tối ngang ngược hoành hành, còn mình chỉ im lặng, khoanh tay đứng nhìn thì sớm muộn gì cũng bị các thế lực đen tối đó cho vào tầm ngắm! 
Sở Phàm không trả lời thẳng câu hỏi của Thẩm Lăng Khê mà đáp: “Thực ra tôi cảm thấy rất lạ, tại sao cô lại cảm thấy ngờ vực về việc người khác thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ?” 
“Có phải bây giờ có quá nhiều người thờ ơ vô cảm, khi có người nhiệt tình xuất hiện khiến cô cảm thấy xa lạ và bất an, cảm thấy nhất định họ có mục đích hoặc âm mưu gì đó nên mới tiếp cận cô đúng không?” 
“Tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ tò mò thôi.” Thẩm Lăng Khê vội lắc đầu, nhưng Sở Phàm cũng đã nói trúng một nửa suy nghĩ trong bụng cô. 
Từ vẻ bất an và lo lắng trên mặt cô, Sở Phàm cũng đã đoán ra câu trả lời, nhưng anh cũng mặc kệ, nói: “Vậy tôi nói cho cô biết câu trả lời nhé.” 
Nói xong, anh trở nên nghiêm túc: “Nếu như trời tối thì phải mò mẫm để tồn tại, nếu như cảm nhận được sự nguy hiểm thì phải giữ được sự bình tĩnh, nếu như thấy bản thân mình không giỏi thì nên ẩn mình đi.” 
“Nhưng đừng vì quen với bóng tối mà bao biện cho bóng tối, đừng vì sự hạn hẹp nông cạn của mình mà đắc ý, đừng cười nhạo những người dũng cảm hơn, nhiệt tình hơn mình.” 
“Chúng ta có thể tự ti, coi mình là hạt bụi nhưng đã sống thì đừng để người khác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487735/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.