Sở Phàm nhíu mày, nhìn sang phía giọng nói vang tới, thấy Tần Chí Thâm không biết đã bò lên từ lúc nào, đang bám theo cánh cửa phòng chờ mà đứng lên, gằn giọng nói với anh. 
Bọn Lí Dục giật hết cả mình, ai nấy đều lùi lại phía sau, Sở Phàm lại bình thản nói: “Tần Chí Thâm, giờ đến bản thân mày còn không lo liệu nổi lại dám uy hϊếp tao, gan to đấy nhỉ?” 
Tần Chí Thâm nhổ một bãi nước bọt sang phía bên cạnh, nói với giọng coi thường: “Vừa rồi tao hơi sơ suất nên mày đánh trúng thôi, giờ tao đã gọi vệ sĩ của tao đến, mày nghĩ xem mày làm được gì tao, có giỏi thì mày thử động vào......bốp!” 
Tần Chí Thâm còn chưa nói hết, cái tát của Sở Phàm đã in vết trên mặt hắn, một bên răng bị rụng hết, máu me khắp mồm. 
Bọn Lí Dục và Triệu Hiểu Kim đều bàng hoàng, hoàn toàn không ngờ rằng Sở Phàm lại có lúc bạo lực đến vậy. 
Lúc này, Sở Phàm quay đầu mỉm cười nói: “Mấy người còn nhìn gì thế, mau đi đi, chuyện ở đây cứ để tớ, yên tâm đi!” 
Thấy ánh mắt tự tin của Sở Phàm, bọn Lí Dục nhìn nhau rồi nghiến răng đưa bọn Trương Tĩnh rời khỏi đó. 
Không biết Sở Phàm có thật sự có cách để giải quyết chuyện ở đây không, nhưng tóm lại bọn họ nhất định là không giải quyết nổi rồi, có ở lại cũng chỉ làm vướng Sở Phàm thêm, lại khiến cậu ấy mất tập chung. 
Tần Chí Thâm bò trên mặt đất, trừng mắt theo hướng bọn Lí Dục đi khỏi, ánh mắt căm phẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487732/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.