Tuy nhiên, tiếng nổ theo dự tính của ông ta lại không xảy ra. 
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân thong thả, là tiếng của Sở Phàm và Kiều Tuyết rời khỏi đó. 
“Tại… tại sao lại thế này?” Hai chân Thích Hình Thiên mềm nhũn, ngã quỳ xuống đất, ông ta nhìn chiếc điều khiển trong tay, cố ấn mấy lần nhưng vẫn không thấy có tác dụng gì. 
Ở ngoài khu xưởng, mặt Kiều Tuyết vẫn tái mét, cô nghi ngờ nói: “Cậu Phàm, vì sao nó lại không nổ, ông ta nói không có vẻ như đang nói dối mà.” 
“Đương nhiên là ông ta không nói dối rồi.” 
Sở Phàm cười, giải thích: “Thì tôi kịp tới đó, thấy chị vẫn an toàn nên không đi vào trong mà kiểm tra xung quanh, sau đó thì phát hiện ra số bom này, vừa hay đàn em của tôi có người hiểu về bom mìn nên đã vô hiệu hóa hết số bom của ông ta rồi.” 
Sở Phàm biết Thích Hình Thiên đã hoàn toàn mất trí, anh làm sao có thể sơ ý cho ông ta cơ hội muốn cùng chết với mọi người chứ. 
Tuy bây giờ Sở Phàm tha cho Thích Hình Thiên nhưng không phải do anh động lòng trắc ẩn mà là anh hiểu rằng, Thích Hình Thiên bắt cóc Kiều Tuyết nghĩa là đối đầu với nhà họ Kiều, không cần Sở Phàm ra tay thì cũng sẽ có người giải quyết ông ta. 
Giờ đây không còn chỗ dựa là nhà họ Thích nữa thì ông ta đâu còn là đối thủ của nhà họ Kiều. 
Trong biệt thự, Trần Mộng Dao đã biết mọi việc, đang lo lắng đi qua đi lại thì bỗng nghe thấy tiếng xe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487725/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.