Sở Phàm nhíu mày, lùi người về phía sau, người thanh niên tên Kiều Khải ớ lên một tiếng, không ngờ rằng Sở Phàm lại có thể né được cú tấn công đó.
Bàn chân anh ta dậm một cái, tốc độ nhanh hơn, bàn tay vẫn muốn túm lấy cổ Sở Phàm.
“Được đằng chân lân đằng đầu?”
Trong lòng Sở Phàm cảm thấy không vui, anh chỉ là không nhẫn tâm nhìn một người còn chưa thực sự chết nhưng lại bị chẩn đoán nhầm khiến lỡ thời cơ mà thôi, chờ khi ông ấy chết thật thì hối hận cũng không kịp.
Nhưng lại không ngờ rằng cái nhà này thật quá đáng, không nghe lời anh thì thôi còn cho người ra tay với anh!
Bụp!
Giơ tay đấm một phát.
Cú đấm của Sở Phàm và bàn tay của Kiều Khải đập vào nhau, mặt Kiều Khải biến sắc, lùi liên tiếp ba bốn bước mới đứng vững được.
“Mày cũng biết võ?”
Kiều Khải tối sầm mặt lại, lạnh lùng hỏi.
Sở Phàm không để ý đến anh ta, anh quay người chuẩn bị đi ra, nếu đám người này không hy vọng anh cứu người, vậy thì anh không cứu là được, dù sao thì sống chết có số, mệnh của ông già này đã bị con cháu của ông ấy hủy hoại, vậy thì anh việc gì cứ phải cố chấp đi cứu người ta?
Khi anh đang chuẩn bị đi ra, người đàn ông trung niên mở miệng đầu tiên vừa rồi lại nói: “Cậu thanh niên chờ đã, vừa rồi cậu nói là thật không vậy, bố tôi còn có thể cứu không?”
Nói xong, sắc mặt của nhà họ Kiều trong phòng bệnh đều thay đổi.
“Anh cả, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487685/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.