Trần Mộng Vũ tức đến mức cứ thế nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lao đến cào xé Sở Phàm một trận, cô ta đã đặt cược hai mươi nghìn vào ô Sở Phàm thua rồi mà!
Nếu Sở Phàm thắng, vậy thì hai mươi nghìn của cô ta chẳng phải là đi đời nhà ma hay sao? Nghĩ đến cảnh đấy, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng tức tối.
“Không được, không thể để thằng cha này thắng được!” Trần Mộng Vũ hằn học nghĩ.
Ánh mắt cô ta nhìn quanh khán đài một lượt, quả nhiên nhìn thấy ngay bóng dáng của Trần Mộng Dao, chỉ là con ranh này đang ngồi ở mấy hàng ghế phía trước, mặt mày hớn hở cổ vũ cho Sở Phàm.
Có thể nói là cả trận thi đấu này, ngoài con ranh này ra thì không có một ai cổ vũ cho Sở Phàm cả, cho nên muốn tìm nó thì vô cùng dễ dàng.
Trần Mộng Vũ cười khẩy, ghé vào tai Quách Siêu nói vài câu, sắc mặt Quách Siêu ngạc nhiên đến tột độ, như thể không dám tin Trần Mộng Vũ lại có thể nói ra những lời như thế.
Trần Mộng Vũ trợn mắt nhìn hắn một cái, trách móc: “Sao, bình thường anh cũng có biết sợ gì đâu, sao giờ nhát chết thế?”
Quách Siêu gượng gạo cười, rồi gãi đầu nói: “Không phải như thế, mà chủ yếu là Trần Mộng Dao chẳng phải là em gái của em à, bình thường đánh chửi vài câu thì thôi, chứ nếu làm như vậy thật, thì anh có khác gì súc vật không?”
“Anh đừng có nhiều lời, anh có làm không thì bảo!”
Trần Mộng Vũ véo mạnh Quách Siêu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487667/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.