“Cháu hiểu rồi, cứ vậy đi.” Sở Phàm mím môi nghĩ một lúc rồi cúp máy một cách bất lực.
“Trong một tháng phải tạo ra một tập đoàn Minh Châu thứ hai? Ông già đó quá coi trọng mình, hay là coi thường thế lực của tập đoàn Mình Châu đây?” Sở Phàm nhăn mặt lắc đầu, trong lòng càng thêm oán trách ông già nhà họ Sở.
“Cậu Sở, cậu hỏi được thế nào rồi?”
Phía sau anh, Lê An rụt rè hỏi với giọng lo lắng.
Sở Phàm gãi đầu, cười một cách ngượng ngùng: “Tôi hỏi kỹ rồi, hai trăm triệu kia tạm thời tôi không thể mở lại được, phải cần ít nhất một tháng, chị xem định giải quyết như thế nào, có thu hồi lại căn biệt thự này không?”
“Không, không đâu!” Lê An vội vàng lắc đầu: “Khi phát hiện ra số tiền hai trăm triệu bị đóng băng, ban giám đốc của Thanh Lâm Các chúng tôi đã tổ chức cuộc họp khẩn cấp, chúng tôi tin rằng cậu có thế sử dụng số tài sản lên tới hai trăm triệu thì chắc chắn không phải là kẻ lừa đảo gì cả, chỉ là trước mắt có chút rắc rối nên số tiền mới bị đóng băng, cho nên Thanh Lâm Các chúng tôi đồng ý giữ lại căn biệt thự này cho cậu, chỉ cần số tiền được mở lại trong vòng một tháng, thì căn biệt thự này vẫn thuộc về cậu, chỉ có điều......”
“Chỉ có điều gì cơ?”
“Chỉ là tạm thời cậu không thể vào ở căn biệt thự này được thôi.” Lê An nói với giọng có chút căng thẳng.
Sở Phàm hơi nhíu mày nhẹ, rồi quay sang nhìn cảnh tượng vui cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-phi-thuong/487632/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.